Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dịu dàng như thế

Phiên bản Dịch · 2196 chữ

Lúc Tô Dục tỉnh lại, mặt trời cũng lên tới đỉnh.

Ngay khi hắn còn đang bận tâm bữa sáng nay nên ăn cái gì thì chợt phát hiện bây giờ đã quá giữa trưa. Vì thế, Tô Dục hoang mang rối loạn vừa cắn bánh mì vừa nhanh chóng chạy ngay ra xe đi đến trường học, cơm trưa cũng không rảnh để ăn.

Hồi đầu, ý thức của hắn còn có chút kháng cự với việc đi học lại này, nghĩ đến việc một người 17-18 tuổi vẫn phải ngồi học cùng mấy em học sinh lớp 10, kiểu gì thì kiểu cũng đều không chịu nổi.

Tuy nhiên, từ khi hắn biết Hạ Dao cũng ở đó, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, tâm lý kháng cự lúc ấy liền biến mất tăm.

Thành thật mà nói, lý do hắn mỗi ngày đến trường, cũng chỉ là có thể nhìn thấy cô mà thôi.

Hiện tại Tô Dục hoang mang rối loạn đi học như vậy, một phần nguyên nhân là do Hạ Dao, nhưng không phải hoàn toàn đều do cô, không biết vì cái gì, ngay buổi sáng lúc phát hiện bản thân mình dậy muộn, trong lòng hắn đã cảm thấy vô cùng hoảng hốt, giống như có chuyện gì đó chẳng lành xảy ra. Dường như nếu hắn không đi học thì sẽ có chuyện vô cùng kinh khủng xuất hiện vậy. Chính điều đó thôi thúc hắn bắt buộc đến trường báo danh.

Theo lý thuyết mà nói, con cháu nhà giàu giống như Tô Dục đây thì mấy việc trốn học xảy ra rất bình thường, đáng lẽ không nên xuất hiện gánh nặng tâm lý như thế. Trong lòng hắn cực kỳ khó hiểu, nhưng lại không thể tìm ra câu trả lời.

Phải chăng là do lúc hắn vừa tỉnh lại, rất nhiều ký ức chưa được khôi phục, còn đang ở trạng thái chờ, chỉ khi hắn nhìn thấy một số người cùng một số sự vật, ký ức từ đó mới có thể chậm rãi trở về. Giống như lúc hắn thấy Hạ Dao vậy.

Vì thế, hắn thật sự muốn biết lý do, có lẽ chỉ có đến trường mới cho hắn câu trả lời thích đáng.

Thời điểm Tô Dục đến trường, tiết hai buổi chiều đã trôi qua được hơn một nửa. Không cách nào, hắn bèn nén nẻn từ cửa sau lớp học đi vào, sau đó thừa dịp giáo viên không chú ý, nhanh chóng chạy đến chỗ ngồi của bản thân, làm như chưa có chuyện gì.

“Sao bây giờ anh mới đến, lại ngủ quên?” Hạ Dao nhỏ giọng hỏi, nghe câu này liền biết chuyện này hẳn xảy ra không phải một lần.

Tô Dục khẽ gật đầu: “Ừ, không có chuyện gì chứ?”

“Lần này anh chết chắc rồi, chủ nhiệm lớp có tới tìm anh mấy lần nhưng không gặp được, còn nói nếu có nhìn thấy anh thì bảo anh lên văn phòng nói chuyện.” Hạ Dao có chút hả hê nói, cô biết Tô dục cực kỳ sợ chủ nhiệm.

“Chủ nhiệm?” Tiềm thức Tô Dục có chút không được tự nhiên khi nghe thấy mấy chữ này, tựa như có chút sợ hãi, hắn biết đây ảnh hưởng từ ký ức đời trước,

Hạ Dao gật đầu nói: “Đúng vậy, yên tâm, em sẽ ở đây cầu nguyện cho anh.”

“Chủ nhiệm rất khó tính hả?” Tô Dục nhịn không được hỏi, đoạn ký ức này hắn thật sự nhớ không ra.

Hạ Dao lắc đầu: “Không hề, giáo viên Hàn rất tốt, cô ấy cực kỳ dịu dàng, chỉ là không hiểu sao mỗi lần anh nhìn thấy cô ấy đều sẽ vô cùng rụt rè sợ hãi, kiểu như chú chuột nhỏ nhìn thấy mèo mẹ á.”

“Đó là trước kia thôi.” Tô Dục nghe thế liền có chút an tâm, lập tức nói.

Chẳng bao lâu, hắn đã đem chuyện này vứt ra sau đầu, không nghĩ thèm thêm về nó nữa mà bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình.

Nhiều thứ thế giới này tuy rằng có rất nhiều điểm giống với Địa Cầu, nhưng so ra khác biệt vẫn là nhiều hơn. Quỹ đạo lịch sử tuy rằng giống nhau nhưng chi tiết trong đó lại cực kỳ bất đồng, chỉ thế thôi cũng đủ để phát sinh ra nhiều thứ kinh thiên động địa hơn thứ lịch sử hắn đã biết rồi.

Quan trọng hơn là mặc dù Tô Dục trọng sinh trẻ hơn mười tuổi, nhưng trên thực tế lại chỉ là trở lại mấy năm trước mà thôi. Một thế giới song song, chứ không phải thế giới nguyên bản của hắn, kinh nghiệm một đời trước đó, không thể áp dụng tại đây.

Hơn nữa, kiếp trước hắn vốn là một tên viết tiểu thuyết thất bại trên internet, cho nên hiển nhiên không có cái gọi là tầm nhìn xa hay kinh nghiệm gì đó.

Từ những phân tích này, Tô Dục suy ra, nếu hắn muốn lập nghiệp lâu dài cũng chỉ có thể dựa vào Đại Tân Văn hệ thống. Đời trước, hắn tầm thường vô vi, cuối cùng chết trên bàn máy tính đều không có người biết đến. Sống lại một đời, hắn không muốn mình lại dẫm vào vết xe đổ như vậy, hắn muốn oanh động toàn thế giới, làm toàn thế giới đều phải chú ý đến mình, cho dù phải làm bất kỳ điều gì.

Đại Tân Văn hệ thống, nó có thể cung cấp những thứ tốt nhất cho hắn, hắn phải lợi dụng Đại Tân Văn hệ thống thật tốt nếu không sẽ phụ lòng bản thân.

Sau khi tan học, Tô Dục đang chuẩn bị cùng Hạ Dao đi về, thì nghe thấy ban cán sự lớp gọi hắn: “Tô Dục, cô giáo bảo cậu lên văn phòng.”

Không còn cách nào, vốn đang nghĩ nói dối cho qua chuyện, bây giờ thế này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi gặp chủ nhiệm, là họa không thể tránh, hắn cũng muốn biết rốt cuộc giáo viên chủ nhiệm là loại người như thế nào mà có thể khiến một tên bại gia tử sợ hãi như thỏ con, đến trốn học cũng không dám.

Không lâu sau, Tô Dục đến văn phòng, nhìn bóng dáng đang đứng sau cánh cửa, cả người hắn bỗng chốc ngây dại.

Giờ phút này, cảnh tượng phía sau cánh cửa làm hắn không dám bước vào, không phải do sợ hãi người đó, mà sợ hãi những điều trước mắt không phải là thật, một khi hắn bước vào nó sẽ nhẹ nhàng tan biến đi, mình sẽ mất đi lý trí.

Loại cảm giác lo được lo mất này khiến trái tim Tô Dục hụt hẫng, chỉ có thể đứng bên ngoài mà do dự.

Có lẽ chính động tĩnh này đã khiến cho người bên trong chú ý, người nọ xoay người, đối diện ánh mắt của Tô Dục. Hắn nhìn thấy cô, thân thể chấn động, hốc mắt ngăn không được đỏ lên.

Tô Dục cả người phát ngốc, khuôn mặt ấy vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không làm người ta cảm thấy xa cách vì nó. Đây là một loại khí chất duyên dáng của mỹ nhân, sinh ra đã có sẵn sự dịu dàng, có thể làm trái tim bất luận kẻ nào bị tan chảy. Mái tóc dài đen óng, không tô điểm hay trang trí bất kỳ thứ gì, nhưng lại mang đến mị lực khó tả.

Không thể phủ nhận nếu so sánh giữa Hạ Dao và nữ nhân xinh đẹp trước mắt này, khoảng cách là vô cùng lớn, có lẽ chỉ có Hạ Dao trưởng thành sau này, mới có thể ngang hàng với cô.

Tất nhiên, Tô Dục không phải vì cái đẹp mà bị hấp dẫn, mà hắn vì khuôn mặt quen thuộc ấy, thân ảnh hắn mong nhớ ngày đêm, ký ức dấu sâu trong tiềm thức, mới làm hắn sợ hãi bước vào.

Người này, chính là giáo viên của hắn, Hàn Diệc Khanh, cũng là chủ nhiệm lớp.

Hàn Diệc Khanh cau mày, ngữ khí nghiêm túc: “Giỏi, Tô Dục, lá gan của em đúng là càng lúc càng lớn, buổi sáng trốn học, buổi chiều lại đến trễ……”

Bộ dáng rõ ràng tức giận, nhưng vẫn có thể làm cho người khác cảm thấy được khí chất dịu dàng, nhưng cũng chính vì sự dịu dàng đó, làm bất kể là ai đều nguyện ý nghe cô nói, không muốn cô nhọc lòng cùng buồn bực.

Có lẽ, cũng bởi vì sự dịu dàng quan tâm săn sóc của Hàn Diệc Khanh, mới làm Tô Dục để ý như vậy, làm một tên bại gia tử chỉ có thể thành thành thật thật nghe lời.

Trong lúc Hàn Diệc Khanh còn đang nghiêm nghị trách mắng, thì giọng nói quen thuộc đó rốt cuộc làm Tô Dục nhịn không được lao tới, ôm chặt lấy cô, tham lam cảm nhận tia ấm áp trong đó. Bấy giờ hắn mới có thể xác nhận điều này đều không phải giả, không phải mơ, cô thật sự tồn tại, chứ không phải hắn ảo tưởng.

Bởi vì Hàn Diệc Khanh rất quan trong với hắn, là người cả đời hắn không thể quên.

Kỳ thật Tô Dục hiểu được, một tên bại gia tử sở dĩ sẽ tôn kính Hàn Diệc Khanh như vậy, có lẽ bị ký ức kiếp trước của hắn ảnh hưởng, ở trước mặt cô ngoan ngoãn đến thế, một chút ý nghĩ không tôn trọng đều không có.

Hàn Diệc Khanh không chỉ là chủ nhiệm hắn đời này, mà cô cũng là giáo viên kiếp trước của hắn.

Ở kiếp trước, khi Tô Dục học năm nhất, Hàn Diệc Khanh vào dạy lớp hắn và trở thành giáo viên chủ nhiệm. Hồi ấy, lớp của hắn được xếp vào điện cá biệt, học sinh hư rất nhiều, nhưng dưới sự dạy bảo của cô, lớp học đó đã dần dần trở thành lớp đi đầu về kỷ cương, lớp nghe lời nhất.

Hàn Diệc Khanh là một người cực kỳ hiền lành, với bất kỳ ai, cô đều cực kỳ hòa nhã, đặc biệt là học sinh của mình, cô dùng chính sự quan tâm chăm sóc chân thành nhất khiên cho tất cả học sinh của mình cam tâm tình nguyện nghe lời. Chấp nhận thay đổi bản thân và trở thành học sinh giỏi.

Kiếp trước, Tô Dục tuy rằng là một cô nhi, nhưng đã gặp rất nhiều người tốt, trong số những người đó có Hạ Dao, và Hàn Diệc Khanh người thấy mà hắn vô cùng yêu thương tôn trọng.

Trong mắt Tô Dục, Hàn Diệc Khanh không chỉ là một giáo viên, mà còn là một người chị, một người mẹ, giống như người nhà chăm sóc hắn.

Cho dù đã tốt nghiệp cấp ba, Tô Dục cùng Hàn Diệc Khanh vẫn như cũ duy trì liên hệ, nhưng người ta có câu hồng nhan bạc mệnh, cô mất, với hắn mà nói, đó là cú đã kích trầm trọng.

Hiện giờ, hắn rốt cuộc gặp lại cô, trong lòng kích động thế nào có thể tưởng tượng được.

Đối mặt với loại tình huống này, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc của Hàn Diệc Khanh, lúc này lại xuất hiện bối rối, chân tay có chút luống cuống, không biết nên phản ứng như thế nào.

Suy cho cùng, Hàn Diệc Khanh chỉ là một giáo viên tốt nghiệp cách đây không lâu. Tuy rằng trên phương diện giáo dục cô rất thành thục, biết ứng phó mọi loại học sinh, thế nhưng tình huống đang xảy ra này, cô chưa hề có kinh nghiệm, một chút đều không có.

Qua một hồi lâu, Hàn Diệc Khanh mới đem Tô Dục đẩy ra, đang định tức giận giáo huấn Tô Dục một trận, lại nhịn đến khóe mắt ươn ướt của hắn lại không đành lòng quát lớn.

Hàn Diệc Khanh nhìn hắn, quan tâm hỏi: “Tô Dục, em làm sao vậy, có phải thân thể không thoải mái? Hay có người bắt nạt em?”

“Cô vẫn hiền lành như vậy, dịu dàng như vậy, nhưng chính sự hiền lành dịu dàng ấy lại hại bản thân mình.” Tô Dục nhìn cô nói không thành tiếng, trong lòng lại âm ỉ băn khoăn.

Một lúc sau, Tô Dục mới phục hồi tinh thần, quay lại bộ dáng thường ngày “Không có, chẳng qua mấy ngày không gặp cô, em có chút chút nhớ.”

“Hưm, đừng tưởng rằng nói như vậy, việc em trốn học thì có thể bỏ qua.” Hàn Diệc Khanh bắt đầu khôi phục bộ dáng lúc nãy, thực nghiêm túc.

Chỉ có cô biết, nội tâm mình không có bình tĩnh, cô ra vẻ trấn tĩnh để giữ gìn uy nghiêm của một người giáo viên.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.