Đầu gấu học đường
Tô Dục đi được một lúc thì Giang Huyền Ca cùng với trợ lý cũng từ trên lầu đi xuống.
Đang chuẩn bị rời đi, bước chân Giang Huyền Ca đột nhiên dừng lại, nhìn chiếc thẻ ngân hàng vẫn nằm im tại chỗ, đáy lòng nhịn không được thắc mắc: “Hắn không lấy?”
“Chẳng lẽ tức giận sao?” Cô khó hiểu nghĩ nghĩ.
Trợ lý bên cạnh khinh thường: “Theo tôi thấy chắc là quên đi, một người vung tiền như rác giống Tô Dục sao có thể vì tức giận mà không cần tiền. Chúng ta cứ nên để ở đấy thôi, tôi đoán không lâu nữa kiểu gì cậu ta cũng quay lại, phá gia chi tử thiếu tiền sống không nổi.”
“Đừng nói hắn như vậy, hắn chẳng qua còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, đối đãi người vẫn rất tốt.” Giang Huyền Ca nói.
Trợ lý nghe xong, bĩu môi, nói: “Còn nhỏ? Đều đã mười bảy tám tuổi, vậy mà ngay cả sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác, tôi đây lúc bằng tuổi cậu ta đã tự mình kiếm ra học phí. Còn bản thân cậu ta thì sao, 17-18 tuổi, chỉ biết há miệng chờ cơm đưa đến, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không biết.”
“Dừng được rồi.” Giang Huyền Ca có chút tức giận, cô đối với Tô Dục ra sao cũng được, nhưng để người khác chính miệng chê bai hắn, lòng vẫn cực kỳ khó chịu.
Thực tế, Giang Huyền Ca vô cùng biết ơn Tô Dục, nếu không có hắn, thì khẳng định mọi chuyện sẽ không thuận lợi như bây giờ.
Hơn nữa, Tô Dục quả thật rất tốt, nói gì cũng nghe theo, không hề trái lời, chỉ là hắn thích phá của, không làm việc đàng hoàng, làm cô có chút thất vọng mà thôi. Thế nhưng không thể hoàn toàn trách hắn được, chủ yếu do cách giáo dục từ gia đình mà thôi.
Xếp trong hàng ngũ phá gia chi tử thì hắn đã tốt lắm rồi. Mặc dù thích tiêu xài phung phí, nhưng sẽ không dùng vào chuyện xấu. Phẩm hạnh tuyệt đối không xấu.
Cho nên, nhìn thì có vẻ Giang Huyền Ca rất lạnh nhạt với Tô Dục, nhưng thực tế cô luôn dùng tư cách người nhà đối đãi, coi hắn giống như em trai mình vậy.
“Vâng, tôi đã biết.” Trợ lý trả lời lấy lệ.
Nhìn chiếc thẻ cô đơn lẻ loi trên bàn, Giang Huyền Ca không hiểu sao lại nhớ đến Tô Dục, không biết vì cái gì cô đột nhiên cảm giác hắn có chút thay đổi, ánh mắt nhìn cô như thể một người khác...
“Có thể là mình lâu rồi không gặp hắn.” Cô chỉ có thể nghĩ đến lý do này.
Thật sự lịch trình của Giang Huyền Ca rất bận, cô không kịp nghĩ lâu liền nhanh chóng cùng trợ lý vội vội vàng vàng rời khỏi.
Đến nỗi thẻ ngân hàng, vẫn đặt ở chỗ cũ.
Trong lòng Giang Huyền Ca có lẽ cũng có khuynh hướng nghiêng theo như lời trợ lý nói, Tô Dục không phải không cần tiền, mà là hắn quên cầm đi. Căn bản cái bản tính phá của của Tô Dục đã khắc sâu vào tiềm thức của cô, muốn thay đổi ấn tượng đó, sợ không dễ dàng.
Mặt khác, Tô Dục vừa tới trường học thì đã nghe thấy tiếng chuông tan.
Đúng vậy, hắn đến rất sớm, nhưng là sớm với hắn mà thôi. Tiết một lúc này vừa tan, Tô Dục nhìn vào trong phòng học, xác nhận Hàn Diệc Khanh không có ở đó, mới yên tâm đi về chỗ. Hắn thật không muốn sáng sớm ra đã phải nghĩ lý do trốn học, tránh được thì tránh thôi.
Chỉ là ngay lúc hắn đang muốn bước vào, có một người bất ngờ xuất hiện phía sau, hung hăng đẩy một cái, thiếu chút nữa làm hắn lảo đảo ngã xuống đấ, kèm theo đó là một giọng nói: “Đừng đứng đấy chặn đường!”
Tô Dục đứng vững lại, xoay người, muốn cùng đối phương tính sổ, kết quả chưa kịp làm gì lại bị đẩy lần hai, lần này sức lực còn lớn hơn lần trước, nếu không phải hắn có chuẩn bị, khẳng định té ngã: “Chó ngoan không cản đường, tránh ra.”
Người này, vô luận là lời nói, hay ngữ khí đều cực kỳ kiêu ngạo, thật giống như chủ nhân sai bảo thuộc hạ của mình.
“Được, người không cản chó, chó muốn đi thì để đi qua thôi.” Tô Dục lập tức trả lời.
Một lời này làm tất cả mọi người chung quanh đều đồng loạt hướng ánh mắt nhìn lại, có lẽ không ai ngờ tới cái người vẫn luôn bị bắt nạt kia hôm nay lại dám bật lại, đã vậy còn phun ra được mấy câu dễ nghe như thế, lập tức sợ ngây người.
“Cỏ dại ven đường, muốn chết?” Người này hung tợn nói, nắm tay giơ lên, nhìn dáng vẻ giống như chuẩn bị động thủ.
Làm một thanh niên gương mẫu, Tô Dục luôn tuân thủ nguyên tắc bất thành văn, động tay động chân được thì không cần phí phạm nước bọt, không chút do dự, thừa thắng xông lên.Thế nhưng đó là Tô dục trước kia, bây giờ cơ thể hắn đâu còn như trước, đến đạp xe còn không đạp nổi, bị con gái nhà người ta động nhẹ cũng hôn mê mấy ngày. Giờ đòi động thủ? không khả năng.
Thế nên, suy xét đến mạng nhỏ của mình biện pháp tốt nhất vẫn là nên dùng lời nói.
“Ai nha, chuyện lạ trên đời cái gì đều có, giờ tôi mới biết chó dại ngoại trừ cắn người ra còn có thể nói chuyện đó, lần đầu đúng là lần đầu mà.” Hắn khoa trương nói, giống như thật sự nhìn thấy con chó ngoài đường biết nói chuyện vậy.
“Muốn chết!” Người này đã nhịn không được gào lên, định động thủ.
Nhưng ngay lúc nắm đấm kia sắp rơi xuống, một giọng nói đồng thời vang lên: “Các em đang làm gì? Không thể để cô yên bình được một chút sao?”
“Còn có Tô Dục, em hôm nay lại trốn học, cùng cô tới văn phòng.”
Thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng Tô Dục sẽ bị người đánh cho một trận nhừ tử thì Hàn Diệc Khanh kịp thời xuất hiện trước cửa phòng học, hơn nữa còn vô tình ngăn cản cuộc ẩu đả sắp phát sinh.
“Vâng.” Tô Dục trả lời, sau đó chạy nhanh đến bên cạnh Hàn Diệc Khanh, hơn nữa cực kỳ khiêu khích nhìn lại người kia.
Chẳng bao lâu, Tô Dục cùng Hàn Diệc Khanh đã đi khuất tầm mắt, người nọ tức điên nhưng không cách nào giải tỏa.
Rất nhiều người chứng kiến tình huống này đều không thoát khỏi thất vọng, vốn nghĩ rằng Tô Dục sẽ bị đánh một trận sống giở chết giở mới buông tha, nay chưa làm gì đã hết chuyện sao có thể không thất vọng cho được. Xem đánh nhau vẫn rất là vui mà.
Mọi người chỉ nghĩ đến Tô Dục tránh được một kiếp, nhưng sự thật mọi người nhầm rồi, người tránh được không ai khác phải là tên kia mới đúng.
Đối với chuyện vừa rồi, Tô Dục ghim chặt trong lòng. Dám cùng hắn gây chiến sao?
Trên đường đến văn phòng cùng Hàn Diệc Khanh, hắn cuối cùng cũng nhớ tới người vừa rồi gây sự với hắn là ai, hắn thuộc lớp trên, là một tên đầu gấu của trường, Trương Tương Chương. Có sở thích đi bắt nạt kẻ yếu hơn mình.
Mà Tô Dục lại đúng lúc phù hợp hình thượng Trương Tương Chương thích bắt nạt nhất, bị bắt nạt cũng không chống lại.
Làm một tên đầu gấu, vậy mà vẫn có thể ở Văn Dục học, khẳng định gia cảnh Trương Tương Chương không tồi, nhưng chỉ dừng ở mức không tồi mà thôi, so với Tô Dục thì chưa là cái gì.
Tô Dục rất khiêm tốn, người ta biết nhà hắn giàu, nhưng giàu đến mức nào thì không ai biết. Hắn thường xuyên bị người ta bắt nạt, cũng không thấy hắn phản lại lần nào, thế nên ai nấy đều mặc định, hắn gia cảnh của Tô Dục chỉ dừng ở mức xem như giàu mà thôi, có một chút tiền dư giả.
Nếu như biết thân phận thật sự của hắn, chắc chắn Trương Tương Chương đã không dám khi dễ hắn như vậy.
Trong trường, ngoại trừ Tô Dục, còn lại những học sinh khác chỉ cần có chút quyền thế thì Trương Tương Chương đều sẽ không chọc vào. Hơn nữa trước mặt thầy cô, hắn luôn giả vờ ngoan ngoãn, chưa từng lộ ra chuyện như vậy, đây mới chính là lý do chân chính tại sao đến bây giờ hắn vẫn còn đứng được ở đây.
Để lại cho Tô Dục ấn tượng sâu sắc nhất là Trương Tương Chương từng ở ngoài tuyên bố, hoa hậu giảng đường là bạn gái hắn, còn lúc nào cũng nghênh ngang tự xưng mình là bạn trai trước mặt người khác, đó là vì sao Trương Tương Chương lại nổi danh như thế.
Mà hoa hậu giảng đường có thật sự là bạn gái của Trương Tương Chương hay không, Tô Dục không rõ ràng lắm. Chỉ biết cô gái đó chưa từng phủ nhận, vậy có được coi là gián tiếp thừa nhận?
Thời gian qua, hắn bị Trương Tương Chương bắt lạt rất nhiều lần, tên này thấy thế ngày càng được đà lấn tới. Kỳ thật Tô Dục hiện tại cũng rất khó hiểu, lấy gia thế của hắn, chỉ cần về nhà nói một tiếng, đứng hỏi tại sao Trương Tương Chương không thấy được mặt trời ngày mai, vậy mà tại sao nguyên chủ lại không làm gì?
Trương Tương Chương gia cảnh không tồi, nhưng cũng chỉ là tương đối, với Tô gia không đáng giá nhắc tới. Một khi Tô gia nguyện ý nói, Trương gia sẽ lập tức phá sản, đây tuyệt đối là chuyện dễ dàng, chỉ cần Tô Dục nói một tiếng.
Đáng tiếc, nguyên chủ trước nay đều không có ý nghĩ như vậy, bên ngoài bị khi dễ, cũng sẽ không trở về cáo trạng, hắn luôn tâm niệm một điều nhịn chín điều lành, có lẽ đó là nguyên nhân.
Tuy nhiên, hiện tại Tô Dục sẽ không chịu uất ức như vậy, ăn miếng trả miếng mới phải đạo làm người của hắn.
Đương nhiên, Tô Dục cũng không có hứng thú mượn thế lực Tô gia để trả đũa Trương Tương Chương, quá không ý nghĩa, hắn muốn tự mình đùa chết Trương Tương Chương.
Đăng bởi | MaiHalala |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 14 |