Cá cược
“Ba, mẹ, con đã trở về.”
Thời điểm nhìn thấy Tô Văn Nguyên cùng Bạch Lệnh Nguyệt, Tô Dục có chút chần chờ nhưng sau đó vẫn gọi lên.
Gọi xong, hắn phát hiện dường như cũng không khó mở miệng như mình nghĩ, cảm giác khẩn trương, mất tự nhiên cũng được giảm bớt, đúng là bản thân nghĩ quá nhiều rồi.
Có lẽ, giống như lời Đại Tân Văn hệ thống theo nói, bất kể là Tô Dục trước kia, hay hắn của bây giờ chung quy đều là gộp trong một thân thể, chỉ có ký ức khác nhau mà thôi, hoặc nói, bản thân hiện tại mới là hoàn chỉnh, lúc trước bị khuyết thiếu một số điểm cần thiết.
Chính vì như thế, Tô Dục mới có thể nhẹ nhàng tiếp thu hết thảy những sự việc trước mắt, bao gồm cả gia đình, nó vốn dĩ thuộc về hắn, chứ không phải do hắn tước đoạt của người khác mà được.
Người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ ưu nhã trước mắt đây chính là cha mẹ hắn kiếp này. Tô Văn Nguyên và Bạch Lệnh Nguyệt.
Tô Văn Nguyên dáng vẻ vô cùng tao nhã, nhưng không mất đi sự uy nghiêm, thoạt nhìn nghiêm túc, nhưng không che đậy được ánh mắt từ ái khi nghìn Tô Dục.
Mà đằng sau ông, Bạch Lệnh Nguyệt, người phụ nữ đã ngoài 40, nhưng nhìn qua một chút cũng không có dáng vẻ người 40 tuổi, mà giống 30 hơn. Toàn bộ phong thái, hay cử chỉ lời nói đều toát ra hơi thở của tiểu khuê các, ở bên ngoài bà là một nữ nhân quyền lực, nhưng khi ở nhà, bà lại là một người mẹ cực kỳ hiền hậu, một người vợ vô cùng ôn nhu.
Tô Dục đã từng đi tìm hiểu qua về bọn họ, đương nhiên, cũng chỉ là thông qua internet mà thôi.
Tô Văn Nguyên cùng Bạch Lệnh Nguyệt không hẳn là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng cũng không phải hoàn toàn dựa vào gia tộc mới sáng tạo ra sự nghiệp hiện giờ, có thể nói bọn họ lấy tài nguyên của gia tộc, rồi dựa vào đó phát triển ra vô số lần.
Công ty nhỏ không chút triển vọng, nhưng rơi vào tay Tô Văn Nguyên, vẻn vẹn trong khoảng thời gian ngắn, đã phát triển trở thành xí nghiệp quy mô cực kỳ lớn. Nó trở thành bài học cho giới kinh doanh, mệnh danh ông là thiên tài.
Và Bạch Lệnh Nguyệt, ba cũng không hề thua kém gì chồng mình, vừa mới tốt nghiệp đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp riêng, không muốn dựa dẫm hay đầu quân cho gia tộc.
Thú vị nhất chính là, Bạch Lệnh Nguyệt vừa thành lập công ty, cũng là lúc bà và Tô Văn Nguyên gặp nhau, bọn họ một chút cũng không nể nang nhau, thậm chí còn trở thành đối thủ cạnh tranh, cản trở lớn nhất của nhau trên thương trường.
Nhưng sau này, vì một tai nạn ngoài ý muốn, số mệnh hai người lại vồ vập lấy nhau, đưa nhau rơi vào bể tình.
Rồi, hai công ty lựa chọn xác nhập, từ đối thủ cạnh tranh trở thành đối tác, tuy hai mà một hợp nhất đồng đều. Cũng từ đây, sự nghiệp của hai người bắt đầu chính thức quật khởi, một phát không thể vãn hồi. Đó là lý do có tập đoàn Tô thị hiện tại, đứng trong tốp 500 tập đoàn khủng của Chính quốc, dẫn đầu về kinh doanh.
Tô Văn Nguyên cùng Bạch Lệnh Nguyệt lấy nhau không phải liên hôn giữa hai gia đình, họ tự do yêu nhau.
Không có Tô Văn Nguyên, thì không có Tô thị, không có Bạch Lệnh Nguyệt, sẽ không có tập đoàn Tô thị hiện tại.
Bởi vì, Bạch Lệnh Nguyệt không chỉ là một người vợ, bà còn là một đối tác vô cùng tốt, không ai có thể so sánh với bà, đối với Tô Văn Nguyên chính là như thế.
Ở trong mắt Tô Dục, Tô Văn Nguyên là một người thắng cuộc, trên tình trường cũng như thương trường.
……
Trong bữa ăn, Bạch Lệnh Nguyệt liên tục hỏi han ân cần với Tô Dục, không ngừng gắp đồ ăn, mà bên cạnh Tô Văn Nguyên một chút đãi ngộ đều không có.
“Khụ…… Khụ khụ!” Ông cố ý ho khan vài tiếng, vẫn là không có khiến cho Bạch Lệnh Nguyệt chú ý, người ta lực chú ý đều đặt ở trên người con trai bảo bối, căn bản không chút nào để tâm đến ông.
Thật ra mà nói, Tô Văn Nguyên ghen tị, ăn dấm chua của con trai.
“Dục nhi, ở bên ngoài đã quen chưa? Nếu không dọn về? Mẹ già vẫn có thể chăm sóc cho con a.” Bạch Lệnh Nguyệt một bên gắp đồ ăn, một bên nói.
Tô Dục nhìn thoáng qua một đĩa đồ ăn tràn đầy, lắc lắc đầu, nói: “Không cần, con ở bên ngoài rất vui vẻ.”
“Có vợ rồi liền không cần người mẹ này nữa, xem ra ta đã bị con trai ghét bỏ a.” Bạch Lệnh Nguyệt cố ý thở dài nói.
Tô Văn Nguyên lập tức nói: “Không phải còn có tôi cùng với bà sao?”
“Con sẽ thường xuyên về thăm mẹ mà.” Tô Dục cũng lập tức nói.
“Tốt, con trai lớn rồi muốn tự lập, ta đây ủng hộ, nhưng cũng đừng quên lời mình nói đấy, phải thường xuyên trở về thăm mẹ biết không?” Bạch Lệnh Nguyệt lúc này mới an tâm cười nói, con trai chính là đầu trái tim của bà.
Tô Dục gật đầu, “Vâng.”
“……” Tô Văn Nguyên tâm tình có chút phức tạp, chính mình tựa hồ trở thành người vô hình vậy, ngồi cạnh nói mà không ai thèm để ý.
“Con trai, đưa bài kiểm tra đây, ba nhìn.” Tô Văn Nguyên đột nhiên mở miệng nói.
Nghe được lời này, Tô Dục liền không tự chủ được cúi đầu, hắn đây không phải sợ hãi, mà là xấu hổ.
“Ba cũng không yêu cầu con có thành tích tốt nhất, nhưng ít ra đừng ngày nào cũng mang trứng vịt trở về, ba ăn ngán lắm rồi, cần lắm được thay đổi khẩu vị!” Ông thật sự không hiểu nổi tại sao, rõ ràng mình với vợ ai cũng đều là học bá thời còn đi học, như thế nào sinh được một thằng con trai, hoàn toàn không thừa hưởng gen của bọn họ.
“Con sẽ cố gắng hết sức!” Tô Dục chỉ có thể trả lời như vậy.
“……” Tô Văn Nguyên cứng họng.
“Lúc Ăn cơm đừng nói mấy chuyện vớ vẩn ấy.” Bạch Lệnh Nguyệt nói.
Tô Dục quyết định bản thân không thể như vậy thêm nữa, liền nói: “Nếu lần kiểm tra tới, con có thể đạt được thành tích tốt, ba sẽ thế nào?”
“Ồ, nếu con kiểm tra mà đạt được kết quả tốt, ba sẽ tặng con một món quà xem như chúc mừng sự đốt phá.” Tô Văn Nguyên mượn lời.
“Quà?” Tô Dục rất là tò mò.
Tô Văn Nguyên quay đầu nói với Trần bá: “Phiền ông lấy ra đồ vật hôm nay tôi mới mang về.”
“Vâng.” Trần bá lập tức đi lấy.
Sau đó không lâu, món đồ được đưa ra, thu hút ngay sự chú ý của Tô Dục.
Đồ vật Tô Văn Nguyên cho hiển nhiên không phải thứ tầm thường, ít nhất là không hề rẻ.
Một quả đồng hồ, xuất phẩm từ Vacheron Constantin.
Mặc dù Tô Dục kiếp trước là một tên tiểu tử nghèo kiết xác, nhưng thân là nhà văn chuyên viết truyện trên mạng, mấy cái đồ kỳ công gì đó cũng từng viết qua.
Vacheron Constantin được thừa hưởng những tinh hoa của nền sản xuất đồng hồ Thụy Sỹ truyền thống, đây là hãng đồng hồ nổi tiếng và lâu đời nhất trên thế giới, tiên phong cho ngành sản xuất đồng hồ.
Ở thế giới này, Vacheron Constantin đồng dạng cũng nhãn hiệu đồng hồ trứ danh, bao nhiêu người mong muốn một lần được sở hữu.
Tỷ như quả đồng hồ trước mắt này, chính là Vacheron Constanti,đồ cổ sót lại. kích cỡ 30030/000P-8200. Giá bán của nó sấp sỉ cũng phải hơn 5 triệu.
Nghèo chơi xe, giàu chơi đồ cổ, đồ cổ danh tiếng giá cả một chút đều không thua kém siêu xe, muốn chơi lâu dài, thiêu tiền vào đó cực kỳ nhiều.
Một chiếc đồng hồ nho nhỏ này ở trong mắt Tô Dục, không phải một khối đồ cổ, mà là 5 triệu.
“Đây là cho con sao?” Hắn nhịn không được nhỏ nước miếng, ánh mắt đầu tiên nhìn đến đã thích, không phải bản thân không yêu đồ cổ, chỉ là trước kia không có năng lực chơi, hiện tại mới phát hiện sở thích.
Tô Văn Nguyên cực kỳ tùy ý nói: “Chỉ cần kết quả kiểm tra tốt, ba liền cho con, không cần điểm cao, chỉ cần vượt qua điểm chuẩn.”
Lời này, làm Bạch Lệnh Nguyệt cười như không cười nhìn Tô Văn Nguyên, tựa hồ bà biết cái gì.
“Con đồng ý.” Tô Dục đáp ứng thật nhanh, giống như sợ Tô Văn Nguyên đổi ý.
Tô Văn Nguyên ngây ngẩn cả người, ông thật sự không nghĩ tới Tô Dục sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy.
Phải biết rằng, đối với Tô Dục trước kia, muốn đạt điểm tiêu chuẩn, đó là so với sao trên trời còn khó gấp mấy lần, ông đã từng dùng quá rất nhiều biện pháp, cũng lấy mấy món đồ giá trị hơn đưa ra làm dụ dỗ, một chút đều không có hiệu quả, thậm chí làm lơ.
Không nghĩ tới, Tô Dục lần này sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, làm Tô Văn Nguyên có chút phản ứng không kịp.
"Vậy nếu không đạt?” Tô Văn Nguyên nói thêm.
Tô Dục nghĩ cũng không nghĩ, nói: “Thế thì con sẽ dem bài đó chép lại 100 lần.”
“Không đổi ý?”
“Không đổi ý.”
“Được, ba rửa mắt mong chờ, hy vọng con nhớ lời này.”
Tô Văn Nguyên rất vui vẻ nói.
Đăng bởi | MaiHalala |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |