Oneshot
Vào buổi chiều hôm ấy, tôi chẳng thể quên được khung cảnh đó, ánh nắng hoàng hôn ngả xuống len lỏi qua khung cửa sổ, chỉ riêng khoảng trời cho tôi và em….
Tôi, Yamada, Yuki và Ai là bốn người bạn thuở nhỏ, chúng tôi rất thân với nhau, Ai luôn là 1 người mạnh mẽ sẵn sàng hỗ trợ tôi mỗi lúc tôi gặp khó khăn kể cả là trong học tập lẫn đời sống, Yamada thì là 1 người lúc nào cũng năng động luôn tạo tiếng cười cho nhóm, trong khi Yuki là 1 người rất ôn hòa, luôn đứng ra giải quyết mâu thuẫn giữa tôi và Yamada.
Vào buổi trưa ngày 30/08/2008, lúc ấy là giờ nghỉ trưa, như thường lệ tôi thường đến phòng nhạc cụ để đánh piano. Mọi thường, mỗi lúc tôi đánh piano thì Ai sẽ ngồi cạnh tôi và thưởng thức bài nhạc, nhưng kì lạ thay hôm nay, tôi lại không thấy Ai ở đâu cả, nhưng tôi cũng không để tâm lắm, ngay vừa lúc tôi vừa ngồi xuống thì ngay hành lang tôi nghe tiếng chạy và sau đó cánh cửa đột nhiên mở mạnh, tôi giật mình nhìn sang thì hóa ra đó là Ai, cậu ấy hớn hở khoe tôi về cái khăn tay mà mình mới thêu được, nhìn cậu ấy vui mà tôi cũng vui lây. Hai đứa tôi trò chuyện được 1 lúc thì quay trở lại như mọi ngày, tôi đánh đàn, cậu ấy thì ngồi kế bên thưởng thức, bỗng Ai quay sang nhìn tôi rồi nói:
“Này Naruo, cậu có nhớ hồi lúc trước cậu khóc sướt mướt trước mắt tớ vì làm quả bóng bay mắc trên cây không, công nhận lúc trước cậu mít ướt thật đấy!” – Ai cười khúc khích trêu tôi.
“Tớ đã bảo cậu là hãy quên đi rồi mà, tại lúc ấy…quả bóng bay đó cậu đã tặng tớ nên… tớ mới vậy thôi…”- Tôi đỏ mặt nói với Ai
Buổi chiều hôm đó, sau khi Yamada và Yuki rời đi, chỉ còn lại tôi và Ai. Tôi từ từ bước đến gần Ai, tay chân run rẩy, và nói với cậu ấy điều mà tôi luôn giấu kín. Ai nhìn sang tôi và hỏi:
“Hửm, có chuyện gì sao Naruo?”
Tôi đỏ mặt, tay chân bủn rủn ra hết, lúc ấy tôi bối rối đến tột đồ nhưng chuyện gì đến thì cũng phải đến, tôi cúi mặt xuống “tớ thích cậu” – lời tôi nói ra cùng với giọng điệu run rẩy, tôi nhìn lên tôi thấy ánh mắt Ai long lanh cùng với biểu cảm hơi ngại ngùng rồi sau đó cậu ấy nở 1 nụ cười tựa như ánh mặt trời cùng với ánh nắng ban chiều ấy, tôi không thể quên được Ai đã nói “tớ cũng vậy”. Tôi đỏ mặt, nhìn sang hướng khác, lòng bồi hồi tràn đầy cảm xúc khó mà diễn tả được, bỗng nhiên có bàn tay đập vào vai tôi.
“Chúc mừng cậu nhé Naruo!” – Yamada bất ngờ xuất hiện từ phía sau cùng với Yuki.
Tôi quay lại, bất ngờ vì thấy hai người bạn thân của mình nở vẻ mặt đầy tự hào. “Cuối cùng cậu cũng đã mở lòng hơn rồi ha!” – Yuki cũng lên tiếng, nở một nụ cười vui vẻ.
Tôi nhìn hai người với vẻ mặt ngượng ngùng và tức giận, “Hai đứa mày nhá!” Tôi la lên, không thể giấu được sự xấu hổ của mình. Ai đứng đằng sau tôi, đỏ mặt nhưng vẫn không ngừng mỉm cười, nhìn cảnh tượng tôi mắng hai đứa bạn mình.
“Cậu đã mạnh mẽ hơn trước rồi”
Thời gian trôi qua, tình cảm giữa tôi và Ai ngày càng sâu đậm, cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc đáng nhớ, từ những buổi đi dạo dưới công viên đến buổi lễ hội mùa hè Sanno Matsuri mà bọn tôi đã hứa hằng năm đều sẽ đi. Từ lúc nào không hay, Ai đã luôn là nguồn động viên lớn lao trong đời tôi, tôi thầm cảm ơn ông trời đã đưa chúng tôi đến bên nhau.
Một ngày nọ, tôi đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của Yamada và Yuki về tình trạng sức khỏe của Ai.
“Naruo chưa biết gì cả, đúng không”-Yuki nói, giọng lo lắng.
“Đúng vậy, Ai không muốn khiến cậu ấy phải lo lắng nên đã giấu nhẹm đi, nhưng tình hình hiện tại thì sức khỏe của cậu ấy có vẻ ngày càng trở nên tệ hơn” Yamada trả lời với vẻ mặt nghiêm trọng.
Lúc ấy tim tôi như thắt lại, cùng vô số hỗn loạn trong đầu. Tôi bước ra, bước tới chỗ Yamada và Yuki. “Này, các cậu nói gì vậy? Ai làm sao? Các cậu đang đùa đúng không?”.
Yamada lúc ấy không còn giấu được nữa nên đành nói: “Naruo, tớ xin lỗi vì đã giấu cậu, Ai hiện tại đang bị bệnh rất nặng. Khoảng 1 năm trước, cậu ấy đã phát hiện mình bị bệnh xơ cứng bì, đồng thời cậu ấy cũng mắc bệnh lao nhưng lúc cậu ấy phát hiện thì đã quá trễ, suy cho cùng cậu ấy cũng còn có thể cầm cự được tới vài tháng nữa mà thôi”.
Cú sốc này khiến tôi tuyệt vọng và chạy ngay đến bệnh viện. Ai nhìn tôi với ánh mắt mệt mỏi, mỉm cười nói với tôi “Không sao đâu! Tớ sẽ ổn thôi mà!” Ai nói với giọng điệu yếu ớt, tuy Ai mỉm cười là vậy nhưng tôi có thể nhìn sâu trong đôi mắt cậu ấy là sự đau đớn dằn vặt, lo lắng và sợ hãi.
Những ngày tiếp theo, chúng tôi thường xuyên thăm Ai, tổ chức các buổi trò chuyện và chơi nhạc để giúp cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn. Tuy nhiên, tình trạng của Ai không có dấu hiệu cải thiện.
Một buổi chiều, khi chúng tôi đến thăm Ai, các bác sĩ và y tá đột ngột chạy vội đến phòng bệnh. Sự căng thẳng trong không khí khiến tôi và bạn bè lo sợ tột độ, lúc ấy tôi như mất trí liền chạy theo các y bác sĩ, Yamada và Yuki liền đuổi theo. Khi tới được phòng bệnh của Ai cùng lúc đó Yamada và Yuki đã đuổi kịp, cả ba đều nhìn vào phòng bệnh đều thấy rất nhiều y bác sĩ đang cố gắng hồi sức cho Ai, trái tim tôi như ngừng đập, đầu óc trống rỗng, sợ hãi và lo lắng khi nhìn Ai đang hết sức đau đớn. Sau mọi cố gắng của các y tá và bác sĩ, mọi hi vọng đều bị dập tắt, Ai đã thua căn bệnh quái ác ấy và trút hơi thở cuối cùng, cảm xúc tôi vỡ òa, không tin đấy là sự thật đi vào phòng bệnh của Ai, nắm lấy tay cậu ấy, tôi có thể cảm nhận được cái lạnh trong tay cậu ấy, tôi liền ôm lấy bàn tay cậu ấy và bật khóc nức nở.* Ai ra đi để lại những kỉ niệm đẹp cùng nhau tạo dựng cũng như là nỗi đau vô hạn cho tôi và Yamada và Yuki.*
Ngày hôm đó chúng tôi đến đám tang của Ai. Bầu không khí u buồn bao trùm khắp mọi nơi, tôi cảm thấy như mình đang chìm xuống đáy biển của sự đau khổ. Khi đứng trước di ảnh của Ai, mẹ cậu ấy tiến đến gần tôi với ánh mắt đầy nước mắt
“Naruo”- bà nói với giọng nghẹn ngào, “Ai đã để lại 1 bức di thư và 1 cuốn nhật kí, cô nghĩ con nên đọc chúng”.
Bà đưa cho tôi một phong bì và một cuốn nhật ký. Tôi cảm thấy tim mình nặng trĩu khi nhận lấy chúng. Đưa mắt nhìn vào bức di thư đầu tiên, tôi từ từ mở nó ra. Giọng nói của Ai từ trong bức thư như vang vọng trong không gian, lấp đầy tâm hồn tôi.
“Naruo, nếu cậu đang đọc những dòng này thì có lẽ tớ đã không còn trên đời này nữa rồi. Tớ muốn cảm ơn những kỉ niệm mà tất cả chúng ta đã tạo dựng nên và tất cả tình yêu và những thứ cậu làm cho tớ. Tiếc rằng, tớ không thể bên cậu mãi mãi, nhưng tớ hi vọng cậu vẫn sẽ ngẩng cao đầu và bước tiếp hành trang của cậu, tuy hơi ích kỉ nhưng hi vọng cậu sẽ nhớ tới những kỉ niệm của chúng ta nhé!”
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi xuống bức di thư, nỗi đau như một con sóng dữ cuộn trào đập vào trái tim tôi. Tôi lật sang cuốn nhật ký, nơi chứa đựng những suy nghĩ và cảm xúc của Ai trong suốt thời gian bị bệnh.
Trong cuốn nhật kí, tôi thấy những trang viết đầy cảm xúc của Ai dành cho tôi, về những lo lắng và sợ hãi khi sức khỏe cậu ấy ngày càng xấu đi. Trong số đó, có một đoạn nhật kí khiến tôi đặc biệt chú ý đến khiến tôi không ngừng cảm thấy đau đớn như có nhiều mũi dao đâm vào tim mình:
“Naruo, tớ sợ lắm, sợ lắm, tớ sợ rằng không còn đủ thời gian để tớ có thể bên cạnh lâu dài được. Nhưng tớ không muốn cậu phải lo lắng về tớ, tớ chỉ muốn cậu nhớ về những khoảnh khắc đẹp mà cả hai chúng ta đã cùng tạo lên. Nhưng tình hình hiện tại tớ mệt quá, đau lắm, tớ sợ lắm…”
Tôi gục đầu xuống, hai chân tôi mềm nhũn, khóc nức nở. Yamada và Yuki đứng bên cạnh, lặng lẽ chia sẻ nỗi đau với tôi. Mẹ của Ai vỗ nhẹ vào vai tôi, ánh mắt của bà tràn đầy đau khổ nhưng cũng đầy sự an ủi.
“Ai đã yêu con lắm”- Bà thì thầm. “Con hãy giữ những kỉ niệm đẹp đấy bên mình con nhé”.
Sau đám tang, tôi cảm thấy một khoảng trống trong đời của mình. Nhưng tôi cũng hiểu rằng Ai vẫn luôn ở bên tôi, trong những kỉ niệm ở trong tim. Tôi mỉm cười khi nghĩ đến những khoảnh khắc hạnh phúc ấy và tôi tiếp tục bước đi trên con đường của mình, mang theo tình yêu và ký ức về Ai.
Bốn năm sau, khi ấy chúng tôi đã tốt nghiệp, cả ba đều có công việc, Yamada trở thành 1 diễn viên hài nổi tiếng, Yuki thì trở thành 1 bác sĩ ưu tú trong vùng, còn tôi thì đã trở thành một nghệ sĩ piano khá có tiếng.
Vào một buổi chiều mùa xuân, khi ấy tôi đang về quê sau những tháng ngày đi trình diễn ở khắp nơi, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua những tán cây anh đào, những khung cảnh quen thuộc khi tôi còn nhỏ hiện ra, tôi băng qua đường ray xe lửa. Bỗng có gió thổi mạnh làm những cánh hoa anh đào bay phấp phơi, khi ấy có một cánh anh đào đã che khuất tầm nhìn của tôi, vừa lúc cánh hoa anh đào vừa bay qua tôi đã thấy Ai đang đứng bên kia đường ray, mỉm cười nhìn tôi. Dưới ánh nắng mùa hè hòa quyện với dư âm mùa xuân, tôi nhận ra rằng:
* “Mỗi bước đi là một lựa chọn mới, và hình bóng của Ai luôn là ánh sáng ấm áp trong trái tim tôi, dẫn lối cho những ký ức đẹp đẽ.”*
Đăng bởi | Yuk1raP |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |