Sư phụ - tàn hồn của 1 vị Đế tôn
Khà ...khà ......
- hắn chợt nhớ về mấy cái vụ đoạt xá trong mấy bộ tiểu thuyết hạng 3 . Cơ thể hắn dần run lên nhưng đầu hắn vẫn thầm nghĩ phải tỉnh táo lên. Cảm giác này là .. Sợ ... Hắn đang sợ hãi . Bản năng sinh tồn của hắn muốn chạy nhưng đôi chân lại như bị khóa chặt tại vị trí đó.
- Nhóc con đừng sợ a !! Ta sẽ không làm hại ngươi , ngươi tên là gì ??
Nguyên Long sững sờ 1 lúc , hắn thầm nghĩ :
- chuyện này là sao a ?? Không lẽ đây là cơ duyên theo lời tên hệ thống nói a ? Hay là lão già này lừa ta nhỉ ? Thôi liều thử 1 lần vậy ( hắn thầm nghĩ ).
Không để lão già đợi lâu , hắn ngập ngừng đáp lại :
- Ta .... Ta .... Tên ... Tên là .... Nguyên Long... họ Trần... thưa tiền bối.
- Trần Nguyên Long ? Hmmmm ......
Cái tên này lão ta từng nghe ở đâu rồi , nhưng cũng khá lâu rồi nên lão không nhớ . Đang nghĩ thầm thì Nguyên Long hắn hỏi:
- Tiền bối ! Ta có thể biết tên của ngài được không ạ ??
Bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ , lão già không nhanh , không chậm đáp lại :
- Ta họ Vương tên Lân , giang hồ thường gọi ta là Cuồng Long Lão Đầu - Vương Lân Đế Tôn , ngươi có thể gọi ta là Vương Lão
- Đế tôn ? Vậy ngài chắc rất mạnh nhỉ ?
Nguyên Long " mồm nhanh hơn não " nói ra làm Vương Lân Đế Tôn bật cười ....
- Nhóc con ! Đạt đến cảnh giới đế tôn có ai mà không mạnh a ha ...ha...haa...
- nhìn thấy tư chất trên người Nguyên Long không tệ , Vương Lão ngỏ ý muốn nhận hắn làm đệ tử truyền cho hắn tuyệt kỹ .
Nguyên Long hơi bất ngờ nhưng không lâu sau đó hắn lại nở 1 nụ cười toe toét , cơ hội này làm gì có tên ngu nào mà không muốn.
Hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu 3 cái rồi bắt đầu nói :
- đệ tử Nguyên Long xin gia mắt sư phụ !!
Vương lân Đế tôn tuy là 1 cường giả nhưng sau trận chiến năm đó hắn bị thương quá nặng . Biết mình sẽ phải chết là điều chắc chắn nên hắn quyết định lưu lại 1 ta tàn hồn để truyền thừa lại cho người hữu duyên .
Vương Lân Đế Tôn ( gọi luôn là Vương lão đi ) vội dùng hấp lực đỡ hắn dạy rồi nói :
- Linh hồn này của ta cũng sắp đến cực hạn rồi , ta cứ nghĩ mảnh tàn hồn này ta lưu lại sẽ không có người truyền thừa nữa chứ ha ha... Mà cũng may có ngươi đến a ha ha.. Ngươi thả lỏng tinh thần ta truyền cho ngươi 1 số công pháp .
Nói là làm , Vương Lão vội đặt tay của mình lên tâm mi ( trên sống mũi , giữ 2 hàng lông mày ) của Nguyên Long rồi truyền dạy lại tất cả công pháp đã từng làm nên tên tuổi của mình .
Truyền thụ đã xong , tàn hồn Vương lão ảm đạm và nhạt hơn ban đầu rất nhiều nhưng vẫn không quên dặn hắn cạnh hài cốt của mình có 1 chiếc nhẫn trữ vật ( quá quen với cái này trong mấy bộ huyền huyễn , tiên hiệp nên ta không giới thiệu nhé ) . Bên trong có một ít tài nguyên hỗ trợ tu luyện và 1 số bảo vật.
- Sư phụ ngài có vẻ như nhạt hơn ba đầu rất nhiều a ! Chợt nhận ra điều gì hắn vội phi ngay lại chỗ Vương Lão nước mắt , nước mũi tèm lem làm Vương lão đứng hình mất 5 giây rồi xoa đầu hắn nói :
Đệ tử ngốc đừng làm lố lăng quá . Linh hồn ta vốn trên thượng giới , đây là 1 đạo tàn hồn của ta lưu lại để truyền thừa thôi !! Ngươi phải nhanh chóng mạnh mẽ thì may ra có cơ hội gặp lại ta.
- Gặp lại sao sư phụ ?? Nguyên Long trong đầu hắn có 1 dấu hỏi to đùng không biết lời vị sư phụ này nói là như nào .
- Bản chất linh hồn là trường tồn nhất là đối với cường giả thì linh hồn càng cường đại hơn . Dù thân xác bị hủy hoại nhưng chỉ cần linh hồn vẫn còn nguyên thì tu sĩ vẫn còn cơ hội để trọng sinh . Sau Trận chiến năm đó , Ta được ghi tên trên " phong thần bảng " nên là ta vẫn tồn tại trên đó dưới 1 hình dạng mới mà không cần phải đoạt xá trọng sinh .
Mà thôi !! Sau này ngươi sẽ tự động biết thôi . Giờ đây nhiệm vụ của ta cũng đã xong rồi , ta phải quay về linh hồn bản thể để báo cấp . Ngươi cũng Cần phải trưởng thành nhanh lên , đội quân Quỷ Tộc sẽ sớm quay trở lại thôi . Nói xong linh hồn Vương lão dần ta biến thành những hạt quang nhỏ .
Nguyên Long quỳ xuống dập đầu chào sư phụ hắn 2 hàng nước mắt chảy xuống , cảm giác của hắn có chút lẫn lộn .
Cũng bởi vì kiếp trước trừ mẹ hắn ra thì chưa có 1 ai đối sử với hắn tốt như thế .
Xuyên không sang kiếp này , thực lực vi tôn mà hắn gặp được 1 vị sư phụ cấp bậc Đế Tôn vậy mà không có ý định đoạt xá hắn . Tuy 2 người gặp mặt không lâu nhưng khi truyền thụ công pháp , sư phụ cũng nói chuyện với hắn rất nhiều. Khi truyền thụ sư phụ cũng cho hắn thấy 1 phần của cuộc chiến năm đó ( ta sẽ bạt mí sau a ) . Có lẽ vậy nên tình cảm của 2 thầy trò hắn đã không còn khoảng cách nữa.
Sau 1 lúc quỳ , hắn quyết định đào 1 cái huyệt để an táng " vị sư phụ" này. Sau khi an táng bộ hài cốt thì hắn nhặt chiếc nhẫn trữ vật lên dồi tìm đường leo lên vách núi.
Ở trong hang nhận truyền thừa tuy chỉ gói gọn trong vài câu chữ nhưng nó đã trôi qua 2 ngày . Sở dĩ hắn không cảm thấy đói là vì trong thời gian truyền thừa Vương lão có truyền ít linh khí vài cơ thể văn giúp hắn không cảm thấy đói , khát như người thường a .
Hắn phát hiện đằng sau chiếc ghế từng là chỗ ngồi của hài cốt Vương lão có 1 con đường mòn . Hắn lần mò theo thì cuối cùng cũng lên được trên vách núi . Chưa lên đến nơi hắn đã nghe thấy tiếng khóc của 1 người phụ nữ . Tiếng khóc thê lương , ai oán thấu tận trời xanh , khóc vì đứa con của mình a .
Giọng này nghe lạ là mà cũng quen quen a ? Hắn thầm nghĩ nhưng dồi hắn cũng dùng chút sức lực cuối cùng thành công leo lên vách núi.
-" Bủm " 1 tiếng " bom nhân tạo " do Nguyên Long hắn tạo ra phá tan không gian thê lương đó .
- Ơ động đất à ??
- không phải , đấy là bọn anh đang đi lên
Lỡ mồm đú trend thì người phụ nữ kia liền lao đến ôm hắn vào lòng .
- Con trai , con vẫn còn sống sao ? Con có biết ta lo lắng cho con như nào không hu..hu... Cha con bỏ ta đi rồi , bây giờ con bỏ ta đi nữa thì ta sống làm sao a !!
Ta không cần giới thiệu nhiều thì ai cũng biết đây là người mẹ kiếp này của Nguyên Long a .- ting : Lâm Tuyết Lan - mẹ của Trần Nguyên Long , 25 tuổi , con gái của tộc trưởng gia tộc họ Lâm ( thông tin hệ thống cung cấp thêm cho Nguyên Long ).
- Mẹ !! Con không có sao , dưới đó có 1 cái vách có tổ chim nên con không có sao ạ .
- thôi ! Mẹ con ta cùng về nhà thôi.
Dọng nói ấm áp , cái ôm này nữa đã lâu lắm rồi hắn mới có lại cái cảm giác được yêu thương như vậy.
Đi được 1 đoạn nhỏ hắn quay lại nơi vách núi - nơi hắn vô tình nhập vào tên nhóc này , nơi hắn gặp được 1 vị sư phụ .. Cũng không đúng lắm chính xác là tàn hồn của sư phụ hắn . Nơi này là nơi bắt đầu của hắn tại thế giới này , cũng là nơi mà hắn nhận được cơ duyên đầu tiên . Những vết bầm trên mặt dần tiêu biến đi nhưng " cứt chim " thì không a ( hehe ).
Đăng bởi | Warior |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |