Người Tốt Khó Làm
Ngô An chưa kịp dứt lời, Nhạc Bất Quần đã như chim đại bàng, thân hình lao vút lên không, kéo theo không ít người trong đám đông cũng phóng đi.
Phúc Châu thành… lại dấy lên cơn sóng gió mới.
Ninh Trung Tắc nhìn theo hướng phu quân mình vừa lao đi, ánh mắt đầy kiêng dè quay sang nhìn Ngô An – kẻ mang nụ cười như ác quỷ.
“Đi thôi!”
Ninh Trung Tắc cắn răng, dẫn đám đệ tử Hoa Sơn đuổi theo Nhạc Bất Quần.
Còn về phần thi thể của Điền Bá Quang, sớm đã không ai còn bận tâm.
Chẳng qua chỉ là một tên hái hoa tặc, ai mà để ý làm gì.
Ngô An liếm môi, nhếch miệng cười: “Giang hồ như thế này mới thú vị chứ.”
Hắn quay đầu lại, chợt thấy đám người đứng xem từ xa đang nhìn mình với ánh mắt đầy e ngại.
Ánh mắt ấy, Ngô An cảm thấy quen thuộc lắm, giống hệt như ánh mắt mà bọn chúng dành cho Điền Bá Quang lúc nãy.
“Đại nhân, chính là hắn, hắn là người của Ma Môn! Chính hắn là hung thủ giết người!”
Một giọng nói lạ vang lên.
“Đứng lại!”
Chỉ thấy mấy chục bóng người mặc y phục quan sai của Phúc Châu phủ nha môn lao đến, kẻ thì cầm đao sáng loáng, kẻ thì xách dây xích, rõ ràng là có ý bắt người.
Ngô An cau mày, chuyện này có vẻ không giống với giang hồ trong sách.
Giang hồ trong sách, các đại hiệp đều tự do hành tẩu, chưa từng thấy ai bị quan phủ truy bắt, những thành trì và pháp luật dường như chẳng bao giờ tồn tại.
Nhưng, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Một trung niên nhân tóc bạc phơ, bộ dạng nhếch nhác, đôi mắt lóe lên ánh sáng hân hoan.
Hắn ta chỉ thẳng vào Ngô An: “Quan gia, chính là người này giết người, hắn là hung thủ, có nhiều người chứng kiến. Hắn lại còn là người của Ma giáo, bắt được hắn chính là lập đại công đó!”
Mấy chục quan sai đồng loạt vây kín Ngô An.
“Kẻ nào dám làm loạn, mau buông bỏ binh khí, ngoan ngoãn chịu trói!”
“Bỏ binh khí xuống!”
“Lý lão nhị, ngươi còn có lương tâm hay không? Người này mặc kệ thân phận ra sao, cũng đã giúp ngươi báo thù, ngươi lại dẫn quan binh tới bắt hắn? Đây chính là vong ân phụ nghĩa!”
Một giọng nói từ trong đám đông vang lên.
Lý lão nhị giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: “Báo thù? Thê tử và con gái của ta đều do bọn người giang hồ này gây họa! Bảo là giúp ta báo thù, ai biết có phải bọn chúng chỉ đang giải quyết tư oán cá nhân hay không?”
“Người giang hồ, bọn chúng dựa vào võ công, chẳng xem người thường như ta là người. Tại sao ta phải cảm kích hắn?”
“Ta chỉ muốn tất cả bọn người giang hồ đều chết hết! Chết hết đi!!!”
Nói đến đây, mặt Lý lão nhị đầy vẻ hung ác, như thể Ngô An trước mắt chính là kẻ thù không đội trời chung, chính Ngô An là kẻ đã khiến gia đình hắn tan nát.
“Câm miệng! Kẻ nào dám huyên náo, bắt hết về, xử tội đồng mưu!”
Tên quan sai cầm đầu quát lớn.
“Bất kể ngươi là ai, bổn quan khuyên ngươi mau buông binh khí mà theo chúng ta! Nếu không…”
Ngô An nghe mà nhận ra kẻ tóc bạc mặt mày dữ tợn trước mặt chính là Lý lão nhị.
Trước đó, tại Phúc Châu thành, đã nghe đồn rằng Lý lão nhị vì Điền Bá Quang làm nhục thê tử và nữ nhi của mình, cuối cùng dẫn đến việc họ treo cổ tự vẫn ngay trước mắt hắn.
"Theo lý mà nói, lẽ ra ta phải là ân nhân của người này mới phải."
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của hắn bây giờ…
Ngô An bỗng nhớ tới câu chuyện ngày nhỏ thường nghe kể: “Nông phu và con rắn”.
“Quan gia, mau bắt hắn lại, đừng để hắn chạy thoát!”
Ngô An chẳng buồn liếc mắt tới đám quan sai, với công lực hiện tại của hắn, bọn quan binh này chẳng đáng bận tâm.
Ánh mắt Ngô An phức tạp nhìn về phía Lý lão nhị.
“Ngươi là Lý lão nhị?”
“Cẩu tặc, danh của ta cũng để ngươi gọi sao?”
Lý lão nhị điên cuồng nhìn Ngô An, hai mắt đỏ ngầu.
“Ngươi có biết ta đã giết Điền Bá Quang, chính ta đã thay ngươi báo thù cho thê tử và nữ nhi của ngươi?”
“Thì đã sao?”
“Ngươi không cảm kích ta thì thôi, lại còn báo quan bắt ta? Đây là cái lý gì?”
“Lý gì ư? Ha ha ha… Thê tử và nữ nhi của ta đều bị các ngươi – bọn người giang hồ các ngươi – giết hại, ta tìm các ngươi báo thù, có gì sai?”
“Nhưng kẻ giết họ không phải ta! Ta là thay ngươi báo thù, ta là ân nhân của ngươi!”
“Ân nhân? ta nhổ vào ! Bọn các ngươi đều là đồ đồ tể, ngươi cũng vậy, ngươi dám nói ngươi chưa từng giết người? Các ngươi, lũ người giang hồ, ai cũng tay nhuốm máu, chẳng có kẻ nào là người tốt!”
“Ta giết người, Điền Bá Quang chính do ta giết!”
“Đã giết người, vậy phải đền mạng! Ha ha ha…”
“Ngươi điên rồi!”
Ngô An nhìn Lý lão nhị, lòng đầy thương hại.
“Phải, ta điên rồi, ngay từ lúc ngươi làm nhục thê tử và nữ nhi ta, ta đã điên!”
“Vương bộ đầu, mau bắt tên tặc tử này lại! Ngươi đã hứa với ta, chỉ cần ta dâng hết gia tài, ngươi sẽ giúp ta bắt hắn!”
“Câm miệng!”
“Chát!”
Vương bộ đầu vung tay tát mạnh vào mặt Lý lão nhị, khiến hắn hoa mắt chóng mặt, một bên má sưng vù lên.
Đăng bởi | ngokyn |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 122 |