Gặp Đông Phương Bất Bại
Bóng ảnh trong đầu một lần nữa hiện lên, tái hiện bộ chưởng pháp mười phần uyển chuyển. Bộ chưởng pháp này trông có vẻ tầm thường, chỉ nhỉnh hơn chút công phu mèo ba chân, nhưng có còn hơn không.
Không lâu sau, một thông tin khác lại xuất hiện trong đầu Ngô An:
“【Ngươi quan sát Nhạc Linh San giao đấu với Trương Tứ, ngộ ra ‘Xung Linh Kiếm Pháp’ và đã thông hiểu tường tận. Thực lực của ngươi lại thêm tiến bộ!】”
Một nén hương trôi qua, trong đầu Ngô An liên tục hiện ra những thông tin tương tự...
Trận chiến trong sân dần đến hồi kết. Cuối cùng, bộ cà sa chứa “Tịch Tà Kiếm Phổ” rơi vào tay Nhạc Bất Quần. Trong suốt trận chiến, Hoa Sơn phái với số lượng đông đảo và thực lực mạnh mẽ nhất, vẫn không tránh khỏi cảnh hỗn loạn. Ngay cả Nhạc Bất Quần cũng trở nên tả tơi, áo bào dài rách nát, trên người vấy đầy máu, có của mình, có của địch.
Lệnh Hồ Xung mệt mỏi đứng giữa sân, dù đã học được Độc Cô Cửu Kiếm nhưng công lực còn hạn chế, chiến lực chưa đạt đến đỉnh cao. Nhạc Linh San cũng không khá hơn là bao. Còn Lâm Bình Chi thì một tay buông thõng, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là thương thế không nhẹ, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào kiếm phổ trong tay Nhạc Bất Quần, ánh mắt đỏ ngầu đầy phẫn hận.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào kiếm phổ trong tay Nhạc Bất Quần, còn hắn thì lại nhìn chằm chằm vào Ngô An, như thể Ngô An mới là mối uy hiếp lớn nhất trong sân. Nhạc Bất Quần ban đầu tưởng rằng thiếu niên này chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng hóa ra hắn lại là con quái vật giấu mình.
Thấy vẻ mặt đầy e dè của Nhạc Bất Quần, Ngô An nhướng nhướng cọng cỏ trong miệng, cười nhạt nói:
“Ta đã nói là không có hứng thú với Tịch Tà Kiếm Phổ, lời ta nói ra đều là thật.”
Nhạc Bất Quần suy nghĩ một lát, chắp tay đáp lễ:
“Đa tạ!”
Rồi hắn quay sang đám người Hoa Sơn phía sau:
“Chúng ta đi!”
Những người khác muốn đuổi theo nhưng cũng chẳng đủ sức, đành bất lực nhìn Hoa Sơn phái mang theo Tịch Tà Kiếm Phổ rời đi.
Theo kế hoạch ban đầu, Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi sẽ lén lấy kiếm phổ, sau khi luyện thành kiếm pháp mới quay lại báo thù và thực hiện hoài bão của mình. Nhưng tất cả đã bị Ngô An phá rối, khiến chuyện trở nên rùm beng khắp giang hồ.
Sau khi đoạt được Tịch Tà Kiếm Phổ, Nhạc Bất Quần lập tức quay về Hoa Sơn, còn chuyện trả lại kiếm phổ cho Lâm Bình Chi thì hắn không hề nhắc tới, dù Ninh Trung Tắc có đề cập mấy lần cũng bị Nhạc Bất Quần từ chối thẳng thừng, viện cớ rằng Lâm Bình Chi hiện tại công lực yếu kém, không đủ khả năng bảo vệ kiếm phổ, nên để hắn tạm giữ giúp.
Tin tức Nhạc Bất Quần đoạt được Tịch Tà Kiếm Phổ nhanh chóng lan truyền khắp giang hồ.
Dưới áp lực của dư luận, Nhạc Bất Quần chỉ do dự một đêm, rồi quyết định tự cung, bắt đầu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.
Giang hồ từ đó càng thêm sóng gió.
...
“Ngô ca, giờ chúng ta về Hắc Mộc Nhai hay là...?”
Sau khi chuyện Tịch Tà Kiếm Phổ tạm ổn, thái độ của Ngô Đại Chùy với Ngô An cũng thay đổi rõ rệt, từ gọi “Tiểu Ngô” đã chuyển thành “Ngô ca”. Ngô An lúc này đang suy nghĩ về hướng đi tiếp theo, hay đúng hơn là nên đi đâu để xem náo nhiệt. Mục tiêu cuối cùng của hắn chính là nhờ vào khả năng ngộ đạo kinh người để thu thập toàn bộ võ học trong thiên hạ, nhằm đạt tới trường sinh bất lão.
Những nơi có náo nhiệt trên giang hồ, chắc chắn hắn phải tham gia. Nhưng tham gia thế nào, còn cần suy xét kỹ lưỡng.
Ngẫm nghĩ một hồi, Ngô An nói:
“Nếu Tịch Tà Kiếm Phổ đã vào tay Nhạc Bất Quần, vậy thì chúng ta cứ về Hắc Mộc Nhai trước đã!”
“Được, mọi chuyện nghe theo Ngô ca!”
Khi trở về Hắc Mộc Nhai, Ngô An tường thuật lại mọi việc ở Phúc Châu, rồi trong ánh mắt đầy kinh ngạc của đám hương chủ, hắn lấy ra bản sao chép lại của Tịch Tà Kiếm Phổ.
Đối với Ngô An lúc này, Tịch Tà Kiếm Phổ không còn nhiều giá trị nữa. Hắn đã có thứ tà ác và thâm độc hơn là “Kiếm Ma Cửu Thức”, nên kiếm phổ chỉ còn là vật để trao đổi lấy lợi ích thực tế.
Đông Phương Bất Bại từng nói, ai đem được Tịch Tà Kiếm Phổ về sẽ được trọng thưởng.
Không lâu sau, Tịch Tà Kiếm Phổ được đưa tới tay Đông Phương Bất Bại. Kiếm phổ này vốn được cải biên từ Quỳ Hoa Bảo Điển, chỉ cần nhìn qua một lần là Đông Phương Bất Bại đã phân biệt được thật giả.
“Ngô ca, lần này huynh phát tài rồi, Giáo chủ muốn gặp huynh!”
Lần trước ở đại điển Hắc Mộc Nhai, hắn đã từng thấy Đông Phương Bất Bại một lần. Nhưng khi đó khoảng cách quá xa, chẳng thể nhìn rõ.
Chỉ biết rằng, Đông Phương Bất Bại là một nữ nhân.
Giờ gặp mặt, hắn mới hay biết.
Không ngờ, Đông Phương Bất Bại lại là một đại mỹ nhân tuyệt sắc, dung nhan tựa tiên, kiều diễm vô cùng.
Cảm nhận luồng áp lực tựa vực sâu thăm thẳm từ người nàng toát ra, hắn liền khôn ngoan mà hơi cúi đầu.
Đăng bởi | ngokyn |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 124 |