Lúc này, Thẩm Như Yên quay đầu nhìn về phía Giang Thành Huyền, cười hỏi.
Giang Thành Huyền thoáng trầm ngâm một chút, lập tức gật gật đầu nói:
"Có thể, tuy nhiên chúng ta làm sao phân chia phần thưởng cuối cùng này?"
Giang Thành Huyền cảm thấy loại chuyện này vẫn phải nói rõ ràng trước.
Bằng không đến lúc đó bởi vì vấn đề này mà xuất hiện mâu thuẫn gì, vậy thì có chút không tốt.
Hắn lăn lộn trăm năm ở tu tiên giới, gặp qua quá nhiều chuyện tương tự.
Cho nên hắn biết rõ mình nói như vậy, có thể sẽ có vài phần nhỏ nhen, nhưng cũng tuyệt đối không muốn bởi vì chuyện phân chia này mà xích mích với Thẩm Như Yên
Thẩm Như Yên hiển nhiên cũng đã sớm suy nghĩ tới vấn đề này, giờ phút này nàng nghe Giang Thành Huyền nói, lập tức liền cười trả lời:
"Chỉ có hai người ta và ngươi, chuyện phân chia phần thưởng này cũng không cần phiền toái như vậy, không bằng thì chia đều đi, ngươi cảm thấy tốt không?"
Nói như vậy, hiển nhiên là tồn tại vài phần ý tứ muốn giúp Giang Thành Huyền.
Dù sao ở bên ngoài, hiện giờ tu vi của Thẩm Như Yên là trúc cơ tầng bốn.
Mà Giang Thành Huyền thì là trúc cơ tầng một.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu như thu hoạch dựa theo chia đều mà nói, thì Giang Thành Huyền là người chiếm tiện nghi lớn nhất.
Giang Thành Huyền không nó gì thêmiđối với chuyện này, nghe vậy lập tức gật đầu.
"Vậy được, khi nào chúng ta xuất phát?"
Trong lòng hắn hiển nhiên còn nhớ thương nhiệm vụ hệ thống tuyên bố trước đó.
Nếu có thể xuất phát sớm thì càng tốt.
"Sáng mai đi, sáng mai ngươi và ta sẽ gặp nhau ở đây, ngươi cảm thấy thế nào?"
Thẩm Như Yên suy nghĩ một chút rồi cười trả lời.
Nhưng mà Giang Thành Huyền lại lắc đầu.
"Ta cảm thấy dứt khoát liền xuất phát đi.
Loại chuyện này càng sớm thì càng tốt.
Như vậy không chỉ có thể làm cho người trong Cốc Dương Thành mau chóng yên tâm, cũng có thể tránh được một ít biến số có thể xuất hiện.
Dù sao ngươi và ta cũng không thể cam đoan, nếu như kéo dài một ngày thì trận pháp trong Cốc Dương Thành, có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hay không."
Thẩm Như Yên hiển nhiên không nghĩ tới Giang Thành Huyền lại nói như vậy, nghe vậy không khỏi kinh ngạc một chút, sau đó cười gật đầu nói:
"Giang trưởng lão nói cũng đúng, nếu đã như vậy, vậy chúng ta không nên chậm trễ, bây giờ xuất phát đi."
Vốn là dựa theo ý tứ của nàng, là muốn cho Giang Thành Huyền có thời gian chuẩn bị.
Nhưng Giang Thành Huyền đã nói như vậy, nàng cũng sẽ không từ chối.
Hơn nữa nàng cũng cảm thấy Giang Thành Huyền nói rất có đạo lý.
Thời gian mỗi lần kéo dài thêm một ngày, sẽ có thêm một phần biến số.
Lỡ như đến lúc đó thật sự xuất hiện vấn đề gì ngay cả bọn họ cũng không giải quyết được, vậy sự tình liền thật sự nghiêm trọng.
Cho nên, .
Giờ khắc này, sau khi Giang Thành Huyền và Thẩm Như Yên cùng nhau nhận nhiệm vụ kia, đã không có chút dừng lại nào mà lập tức rời khỏi nơi nhận nhiệm vụ, bay ra ngoài Trầm Thị Tiên Tộc.
Từ Trầm Thị Tiên Tộc đến Cốc Dương Thành, ước chừng khoảng một vạn dặm.
Không đến nửa ngày, hai người đã đến phía trên Cốc Dương Thành.
Chỉ là, hai người vừa mới đến Cốc Dương Thành đã nhìn thấy hơn mười con yêu thú cấp một đang công kích trận pháp phòng hộ của Cốc Dương Thành.
Mặc dù công kích của những yêu thú cấp một này, đối với trận pháp phòng hộ có cấp bậc tầng hai hạ phẩm mà nói, cũng không tạo thành thương tổn nghiêm trọng gì.
Nhưng lâu dài, cũng sẽ là một gánh nặng không nhỏ đối với chúng tu sĩ luyện khí trong thành.
Dù sao để duy trì một trận pháp phòng hộ tầng hai hạ phẩm như vậy, cần tiêu hao tài nguyên cũng không ít.
Một khi chờ chân nguyên trên người bọn họ hao hết, hoặc là linh thạch trong thành dùng hết, như vậy cái gọi là trận pháp phòng hộ tầng hai, tất nhiên cũng đã thành đồ vật trang trí.
Quan trọng nhất, đối mặt với tình huống như vậy, họ không thể thực hiện bất kỳ phản công nào.
Chưa kể liệu chúng tu sĩ luyện khí trong thành có thể đối phó với hơn mười con yêu thú cấp một đang vây công hay không.
Cho dù có thể, một khi đợi đến khi bọn họ rời khỏi thành, yêu thú cấp hai ẩn núp trong bóng tối nói không chừng sẽ lập tức đánh lén.
Đến lúc đó, những tu sĩ luyện khí này ở bên ngoài chỉ sợ một người cũng không có cách nào sống sót trở về.
Sau khi hiểu rõ những vấn đề này, trong mắt Thẩm Như Yên đứng giữa không trung nhất thời hiện lên một tia lãnh ý.
Không nói hai lời, ngón tay mảnh khanh của nàng nhất thời chỉ xuống phía dưới.
Trong phút chốc, từng lôi đình màu trắng rơi xuống.
Oanh oanh oanh!
Giống như đạn pháo san bằng mặt đất vậy.
Trong nháy mắt, mấy chục con yêu thú cấp một vốn còn đang vây công Cốc Dương Thành, trong nháy mắt liền hóa thành than đen.
Ánh mắt Giang Thành Huyền không khỏi hơi co rụt lại.
Lôi pháp!
Hắn thật đúng là không ngờ, Thẩm Như Yên nhìn như tiểu thư khuê các lại nắm giữ thuật pháp bá đạo như vậy.
Mọi người đều biết, lôi pháp là loại uy năng sát phạt mạnh nhất trong rất nhiều thuật pháp, cũng là loại khó nhất để tu luyện và nhập môn.
Nếu không phải thiên tư ngộ tính cực tốt, hoặc là có được thể chất phù hợp để tu luyện lôi pháp, người bình thường muốn tu luyện lôi pháp đến trình độ của Thẩm Như Yên, chỉ sợ là tương đối khó khăn.
Dường như nhận thấy được kinh ngạc của Giang Thành Huyền, Thẩm Như Yên không khỏi quay đầu nhìn hắn một cái, cũng giải thích một câu.
"Vừa rồi là Lôi Thuật cấp hai của Thẩm gia ta, bởi vì ta có Lôi Linh Căn, đối với lôi chú rất thành thạo, dưới tình huống không phải sử dụng uy năng lớn nhất thì hoàn toàn có thể ngay lập tức thi triển ra thuật pháp."
Đăng bởi | FundGuru |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 34 |