Đời này đủ vốn
Thường Uy sinh ra trong thế gia quân ngũ, tổ tiên ba đời đều là quân coi giữ thành Bát Sơn, phụ thân từng là phó tướng.
Trong nhà tuy không coi là đại phú đại quý, nhưng cũng có của ăn của để, gia cảnh sung túc.
Có thể nói tuổi thơ của Thường Uy không buồn không lo, sau khi lớn lên cũng tự nhiên mà thành quan binh của thành Bát Sơn.
Hắn cưới vợ, sinh được một đứa con trai.
Vốn tưởng rằng cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua, cho đến khi Thường Uy sa vào con đường cờ bạc.
Thường Uy có một đồng liêu tên là Đồng Kỳ, là hiệu úy trong thành. Hắn ta lấy cớ rủ Thường Uy đi giải khuây, từ những canh bạc nhỏ rồi đến những canh bạc lớn hơn.
Thường Uy kỳ thực không hứng thú lắm với cờ bạc, ban đầu cũng chỉ chơi cho vui.
Từ ngày hắn ta liên tục thắng bạc, rủng rỉnh túi tiền, Thường Uy bắt đầu sa vào con đường cờ bạc, thường xuyên ở lỳ trong sòng bạc cả ngày lẫn đêm.
Dần dần, Thường Uy bắt đầu thua nhiều thắng ít.
Không chỉ thua hết số bạc đã thắng trước đó, mà hắn ta còn nướng vào đó không ít.
Thường Uy không cam tâm, hắn ta cho rằng mình thua là do vận khí không tốt, sớm muộn gì cũng sẽ gỡ lại được. Cộng thêm việc Đồng Kỳ ở bên cạnh xúi giục, Thường Uy bắt đầu tăng tiền đặt cược.
Thường Uy càng đánh càng thua, thua đến đỏ cả mắt. Cuối cùng, hắn ta đem cả căn nhà ra đặt cược với hy vọng gỡ gạc lại.
Không nằm ngoài dự đoán, Thường Uy lại thua.
Thua sạch sành sanh.
Khi chủ nợ cầm theo giấy tờ nhà đất đến đòi, cha của Thường Uy vì quá tức giận mà lăn ra chết. Hai nha hoàn và người hầu trong nhà cũng không cần lấy tiền công tháng đó, thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay trong ngày.
Đức hạnh của kẻ cờ bạc, ai mà không rõ?
Một khi đã dính vào con đường này, thì đến cha mẹ cũng có thể mang ra làm vật đặt cược.
Chỉ trong một đêm, từ một người có cuộc sống sung túc bỗng chốc trắng tay, lại thêm cái chết của cha, Thường Uy như rơi xuống vực thẳm của cuộc đời.
Nhưng hắn đâu biết rằng, phía trước còn cả một màn đêm đen tối đang chờ đợi.
Thường Uy dùng chút tiền còn lại thuê một căn nhà dột nát để ở tạm cùng vợ con.
Hắn quyết tâm làm lại cuộc đời, từ bỏ cờ bạc.
Vợ của Thường Uy là con nhà gia giáo, nàng không hề kêu ca hay oán trách, vẫn luôn ở bên cạnh động viên, an ủi hắn.
Không có tiền, hai vợ chồng đành ăn uống kham khổ qua ngày.
Cũng may Thường Uy vẫn còn tiền lương tháng, đủ để nuôi sống vợ con.
Cuối tháng, khi Thường Uy vừa lĩnh được tiền lương, định bụng mua chút thịt về cho vợ con thì Đồng Kỳ lại rủ hắn đến sòng bạc thử vận may.
Thường Uy kiên quyết từ chối, hắn đã thề sẽ không bao giờ bước chân vào sòng bạc nữa.
Nhưng Đồng Kỳ lại cười nhạo hắn nhu nhược, không giống đàn ông. Thứ đã mất thì phải giành lại, vận khí của con người luôn xoay vần, biết đâu lần này sẽ đổi vận.
Thường Uy động lòng.
Hắn không cam tâm với cuộc sống nghèo khổ hiện tại, không muốn vợ con phải chịu khổ cùng mình.
Thế là Thường Uy lại theo Đồng Kỳ đến sòng bạc.
Lần này, hắn ta thực sự thắng lớn.
Từ mười lượng bạc, hắn ta thắng đến hai trăm lượng.
Thấy vận may đã đến, Thường Uy không thể dừng lại, hắn ta dồn hết hai trăm lượng bạc vào một canh bạc.
Và hắn ta lại thua.
Thua đến mức không ngóc đầu lên nổi.
Nghĩ đến việc mình đã hứa sẽ mua thịt ngon cho vợ con, Thường Uy gần như phát điên. Dưới sự xúi giục của Đồng Kỳ, Thường Uy quyết định đánh cược lần cuối.
Thường Uy đã không còn một xu dính túi, thứ hắn mang ra đặt cược chính là vợ con của mình!
Thường Uy lại thua.
Lần này, hắn đã mất tất cả.
Thường Uy thất thểu đi về căn nhà nhỏ, khi hắn về đến nhà thì vợ con đã bị người ta đưa đi.
Một tháng sau đó, Thường Uy sống như một cái xác không hồn.
Hắn không còn được gặp lại vợ con.
Cho đến một tháng sau nữa, Thường Uy nghe tin vợ con đã chết.
Hai thi thể, một lớn một nhỏ được vớt lên từ dưới sông.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, có người nói hai mẹ con bị bán vào nhà giàu, ngày ngày bị đánh đập, người vợ vì không chịu nổi nhục nhã nên đã ôm con nhảy sông tự tử.
"Đứa trẻ đáng thương, không có cha."
Đó là câu nói khiến Thường Uy đau đớn nhất, nó như nhát dao cứa vào tim hắn.
Thường Uy từng muốn chết.
Hắn muốn được chết cùng vợ con.
Nhưng khi hắn đang định tự kết liễu đời mình trong rừng, hắn bỗng dừng lại.
Không phải vì hắn sợ chết, mà là chết như vậy quá nhục nhã.
Thường Uy dùng số tiền ít ỏi cuối cùng mua một vò rượu, uống một mình cho đến say mèm.
Sau đó, hắn ta xách đao đến sòng bạc, giết chết tất cả mọi người.
Hắn đã giết mấy chục người.
Cuối cùng, trước khi trút hơi thở cuối cùng, tên chủ sòng bạc đã tiết lộ một bí mật động trời.
Thì ra sòng bạc này không phải do một mình hắn ta làm chủ, mà là do nhiều người hùn vốn, trong đó có Đồng Kỳ.
Nghe được điều này, Thường Uy như bị sét đánh ngang tai.
Đồng liêu của hắn, bạn tốt của hắn, lại chính là kẻ đã đẩy hắn vào con đường cùng.
Thường Uy xách đầu tên chủ sòng bạc đến tìm Đồng Kỳ, hai người lao vào đánh nhau.
Mặc dù Thường Uy liều chết chiến đấu, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Đồng Kỳ. Sau khi bị thương nặng, Thường Uy bỏ trốn khỏi thành Bát Sơn, trở thành một tên sơn phỉ giết người cướp của.
Kể xong câu chuyện đau buồn của mình, Thường Uy tu liền ba bát rượu mạnh.
Hắn ta say khướt nói:
"Ha ha! Loại chó cờ bạc như chúng ta, chết là còn quá nhẹ! Đáng tiếc tu vi của ta không đủ, tên huynh đệ tốt của ta là cao thủ Luyện Cốt cảnh bát phẩm
Đăng bởi | Ikaru |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |