Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật ra ta là tiều phu

Phiên bản Dịch · 1161 chữ

Tia nắng cuối cùng đã biến mất nơi chân trời.

Màn đêm buông xuống.

Tâm trạng Mục Thanh Dao lúc này chẳng khác nào màn đêm lạnh lẽo, u ám, chẳng thấy chút ánh sáng nào.

Nàng đã thề sẽ cùng Vân Khuyết đi đến cuối con đường này, sống chết có nhau.

Vậy mà cuối cùng, chỉ còn lại nàng lẻ loi một mình.

Nước mắt tuôn rơi như vỡ đê.

Mục Thanh Dao lao về phía sau Vân Khuyết, ôm chặt lấy hắn.

"Ngươi không thể chết! Ngươi còn chưa kiếm được bạc, còn chưa vào Học Cung, còn chưa chạm vào ta! Vân Khuyết, ta không cho phép ngươi chết!"

Từ nhỏ đến lớn, Linh Vân quận chúa vẫn luôn là một nữ tử trầm ổn.

Cho dù đối mặt với yêu vật, cận kề cái chết, nàng cũng chưa từng hoảng loạn như vậy.

Lúc này,

Mục Thanh Dao gào khóc thảm thiết, chẳng còn chút phong thái quận chúa nào nữa, nàng như một cô gái bình thường đau khổ đến tột cùng vì mất đi người mình yêu.

Tri kỷ khó cầu, huống chi là một tri kỷ nguyện chết vì mình.

Trên đường đi, Mục Thanh Dao đã sớm nảy sinh tình cảm khác thường với Vân Khuyết.

Từng chuyện cũ từ khi quen biết Vân Khuyết lần lượt hiện lên trong tâm trí nàng.

Từ lần đầu gặp gỡ ở Thanh Hồ sơn, đến khi cùng nhau phá giải kỳ án Song Tử ở trấn Tàng Thạch, cùng nhau giải cứu bá tánh trong cơn nguy khốn của Bách Ngọc thành.

Từ du ngoạn động phủ hổ yêu ở Phù Bình sơn, đến khi thành thân cùng tân nương Bạch Cốt ở trấn Ô Kê.

Từ khi gia nhập Hắc Phong trại trở thành sơn phỉ, đến khi đại náo Bát Sơn thành, thay trời hành đạo.

Đối với tiểu quận chúa mà nói, đây đều là những trải nghiệm chưa từng có, vừa mạo hiểm, mới lạ, vừa ấm áp.

Nếu trên đời này không còn liệp yêu nhân là Vân Khuyết, cuộc đời nàng sẽ chẳng còn tiếng cười, cũng chẳng còn tri kỷ nữa.

Trong lúc bi thương đến tuyệt vọng, tiểu quận chúa đau đớn đến mức chẳng muốn sống nữa.

Đúng lúc này, Mục Thanh Dao bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

"Không ngờ ngươi lại khỏe như vậy, siết nữa là ta tắt thở mất."

Mục Thanh Dao sững người, vội vàng buông Vân Khuyết ra, kinh hô: "Ngươi không chết!"

Vân Khuyết xoay người, cười nói: "Đương nhiên là ta chưa chết, còn chưa hưởng hết phúc của quận chúa, sao ta có thể chết được."

"Thật tốt quá!"

Mục Thanh Dao mím chặt môi, không kìm nén cảm xúc nữa, nàng nhào vào lòng Vân Khuyết.

Trăng sáng vằng vặc giữa trời.

Con đường dài tĩnh lặng, chỉ có hai thân ảnh đang ôm chặt lấy nhau.

"Này, có người đến kìa, ôm nữa là danh dự của quận chúa tiêu tan đấy." Vân Khuyết khẽ vỗ vai Mục Thanh Dao.

Tiểu quận chúa vội vàng buông hắn ra.

"Hồng Liên kia đâu rồi?" Mục Thanh Dao lo lắng hỏi.

Vân Khuyết đã dùng thân thể chắn cho nàng, Hồn Chú mà Hồng Liên giáo chủ thi triển lúc cuối chắc chắn không phải chuyện đùa.

"Ta không biết, hình như nó biến mất rồi." Vân Khuyết cau mày.

Hắn cũng thấy kỳ quái.

Rõ ràng Hồng Liên đã chui vào người hắn, nhưng ngoài cảm giác kỳ quái khó tả ra thì hắn chẳng hề bị thương.

Giờ phút này, Vân Khuyết vẫn bình an vô sự.

Có vẻ như Hồn Chú đáng sợ kia chỉ là trò bịp bợm.

Nhưng Hồng Liên giáo chủ đã truy sát Mục Thanh Dao lâu như vậy, chắc chắn ả ta sẽ không dùng một trò lừa bịp vào giờ phút cuối cùng.

Vân Khuyết không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, bởi vì một con tuấn mã màu trắng đã phi đến gần.

Con ngựa trắng muốt như tuyết, lông dài óng mượt, chạy nhanh như gió.

Đặc biệt là bốn vó ngựa, khi đạp xuống đất chỉ khẽ chạm rồi nhấc lên, tựa như đang bay trên mặt đất vậy.

Bạch mã phi cực nhanh.

Trên lưng ngựa là một vị võ tướng ngoài ba mươi, tướng mạo đường hoàng, đôi mắt lười biếng ẩn chứa vẻ thông minh, sắc bén.

Y không mặc giáp trụ, chỉ mặc một bộ cẩm y đơn giản.

Sau khi đến gần, y giương cung lắp tên.

Vân Khuyết có thể nghe thấy tiếng gió rít gào khi dây cung được kéo căng.

Tên chưa bắn, gió đã nổi!

Điều này chứng tỏ mũi tên ẩn chứa nội lực cực kỳ mạnh mẽ, có thể khuấy động cả không khí xung quanh trước khi bắn ra.

Vút!

Dây cung rung lên, mũi tên xé gió bắn ra.

Một luồng sáng lướt qua đỉnh đầu Vân Khuyết và Mục Thanh Dao, tựa như sao băng xẹt qua bầu trời đêm.

Mũi tên nhắm thẳng vào đám sương độc chưa tan xa xa.

Ngũ Độc trùng đã bị Hồng Liên giáo chủ mang đi, nhưng độc khí vẫn còn đó, chúng tụ lại thành một đám, tựa như đám mây đen kịt dưới màn đêm.

Mũi tên ghim thẳng vào đám độc khí.

Ngay sau đó, một luồng khí lãng bùng nổ từ trong đám độc khí!

Khí lãng không tản ra xung quanh, mà xoay tròn tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ, cuốn đám độc khí lên cao rồi đánh tan.

Uy lực của mũi tên này có thể nói là đạt đến đỉnh cao!

Chỉ một mũi tên đã dễ dàng hóa giải đám độc khí, không gây tổn thương cho bất kỳ ai, giải trừ nguy cơ một cách hoàn mỹ.

Tiễn pháp thật cao minh!

Là người có mắt nhìn, Vân Khuyết có thể dễ dàng nhận ra năng lực của đối phương.

Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng về tiễn pháp, nam tử trên lưng ngựa trắng xứng đáng được gọi là Thần Tiễn Thủ!

Sau khi xua tan đám độc khí, võ tướng cưỡi bạch mã mới nhìn về phía hai người, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc.

"Quận chúa?"

Nhận ra Mục Thanh Dao, y lập tức nhảy xuống ngựa, khom người hành lễ: "Bạch Yếm, bái kiến quận chúa."

"Bạch tướng quân không cần đa lễ."

Mục Thanh Dao khôi phục phong thái quận chúa, giọng điệu bình tĩnh, trầm ổn như thường, chỉ là khóe mắt vẫn còn vương chút nước mắt chưa khô.

"Vì sao quận chúa lại ở đây? Chẳng lẽ khói báo động ở Bát Sơn thành là do quận chúa gây ra?"

Bạch Yếm vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn thiếu niên áo đen bên cạnh quận chúa.

Bạn đang đọc Trảm Yêu của Ma Lạt Bạch Thái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ikaru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.