Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Móc mắt moi tim

Phiên bản Dịch · 1191 chữ

Ở trong học cung nhìn thấy Khung Vũ giống A Mai như đúc, đó là nhận lầm người.

Nhưng lần này gặp phải nào phải người sống, mà là Cửu Đầu Thử đã sớm chết đi!

Vân Khuyết thầm nghĩ trong lòng.

Chẳng lẽ, Cửu Đầu Thử cũng có huynh đệ song sinh nào đó ở trong học cung học tập?

Hắn trầm ngâm một chút, rồi lặng lẽ mở cửa, đi theo sau Cửu Đầu Thử.

Bước chân Cửu Đầu Thử không nhanh, thân thể có vẻ hơi cứng đờ, từng bước một đi về phía trước, đi đến cuối hành lang, bắt đầu lên cầu thang.

Vân Khuyết đi theo sau hắn ta mãi đến lầu ba.

Cửu Đầu Thử đứng trước một cánh cửa, không động đậy.

Đến tận đây, Vân Khuyết có thể xác định một chuyện.

Cửu Đầu Thử không phải người sống, mà là một cỗ thi thể!

Không có chút hơi thở nào.

Là hành thi!

Nửa đêm canh ba, trong Tây Lâu vắng vẻ, xác không hồn đi lại.

Người thường mà nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy, e rằng sẽ bị dọa chết khiếp.

Vân Khuyết thì không sợ.

Không có chút gan dạ nào, sao có thể gọi là Liệp Yêu Nhân?

Huống hồ loại hành thi này, Vân Khuyết cũng không phải chưa từng gặp qua.

Ở ngoài hoang dã thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, nhưng phần lớn đi vài bước liền ngã xuống.

Còn loại có thể lên cầu thang như Cửu Đầu Thử, Vân Khuyết thật sự chưa từng gặp qua.

Cọt kẹt...

Tiếng cửa phòng mở ra, trong Tây Lâu yên tĩnh lại càng thêm chói tai.

Cửu Đầu Thử bước vào trong phòng, Vân Khuyết cũng đi theo vào.

Trong phòng không có ai, trống rỗng.

Trên một cái bàn tròn nhỏ có thắp một ngọn nến, ánh nến le lói.

Xung quanh dựa vào vách tường, bày biện vài cái chum nước kỳ quái, được đậy kín nắp, không biết bên trong chứa thứ gì.

Sau khi Cửu Đầu Thử vào phòng liền đứng im bất động.

Vân Khuyết đi vòng ra phía trước, cẩn thận quan sát.

Quả nhiên là thi thể không thể nghi ngờ.

Đồng tử vô hồn, cả người đầy tử khí.

Thi thể được bảo quản vô cùng hoàn hảo, không hề có tử khí tràn ra, giống như vừa mới chết vậy.

Đang đánh giá thi thể Cửu Đầu Thử, phía sau Vân Khuyết bỗng nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn già nua.

"Nhìn cái gì vậy?"

Âm thanh xuất hiện cực kỳ đột ngột, Vân Khuyết không hề chuẩn bị, giật nảy mình.

Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào phía sau đã đứng một lão giả khô gầy, hai mắt sáng quắc, giống như bộ xương khô thành tinh vậy.

Chính là vị Tây Lâu tiên sinh kia.

"Mặc lão, ta chỉ xem một chút thôi."

Vân Khuyết thuận miệng nói, trong lòng dâng lên một nỗi kinh hãi.

Với khả năng cảm nhận nhạy bén của mình, vậy mà lại không phát hiện ra Mặc lão xuất hiện từ lúc nào!

Nếu đối phương là kẻ địch, e rằng đã có thể nhân cơ hội giết chết hắn rồi.

Sao lại giống như quỷ vậy, thần không biết quỷ không hay… Vân Khuyết thầm oán thầm trong lòng.

"Đồ của ta, không cho phép người khác tùy tiện xem." Mặc lão nhìn chằm chằm Vân Khuyết, giọng nói khàn khàn: "Xem, sẽ gặp xui xẻo đấy."

"Học sinh nhớ rồi, lần sau không dám nữa, ta xin phép về phòng ngủ trước." Vân Khuyết nói xong định bỏ đi.

Cọt kẹt một tiếng, cửa phòng tự động đóng lại.

"Đã đến rồi, thì ở lại đi."

Mặc lão chắp tay sau lưng, lướt tới góc tường, mở nắp một cái chum lớn.

Vân Khuyết liếc mắt nhìn,

Bên trong chum là nước đen ngòm, trong nước ngâm đầy xương trắng!

Lại là thi thể, lại là xương trắng, nơi này nhìn thế nào cũng giống hiện trường giết người.

Nếu không phải biết Cửu Đầu Thử đã chết từ lâu, Vân Khuyết nhất định phải tìm cách chuồn ra ngoài, kẻo ngày mai chính mình cũng trở thành thi thể ở đây mất.

Sau khi mở nắp chum, Mặc lão vớt hết xương trắng bên trong ra, ném xuống đất.

Xương trắng nằm rải rác, có xương đầu, xương tay, xương chân, vương vãi khắp nơi.

"Trước lúc trời sáng, hãy lắp ghép số xương trắng này lại hoàn chỉnh."

Mặc lão nói xong lấy ra một cuộn dây đen, đưa cho Vân Khuyết.

Sợi dây đen này rất kỳ quái, giống như được bện từ da rắn, bên trên có hoa văn.

Vân Khuyết thử kéo một cái, thấy vô cùng chắc chắn.

"Không cần đợi đến trời sáng, chốc lát là ta có thể lắp xong."

Vân Khuyết nói xong liền bắt tay vào làm, dùng dây đen xâu chuỗi những đoạn xương trắng lại với nhau, chưa tới một nén nhang, đã lắp xong bộ xương trắng rải rác kia.

Mặc lão chắp tay sau lưng, vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, đợi đến khi bộ xương được lắp ráp hoàn chỉnh, lão gật gù nói:

"Không tệ, thủ pháp lão luyện, xem ra ngươi rất am hiểu về xương cốt."

"Học sinh từng làm ngỗ tác, nghiệm thi vài năm, nếu Mặc lão không còn việc gì nữa, ta xin phép về phòng nghỉ ngơi." Vân Khuyết nói.

Vị Tây Lâu tiên sinh âm trầm này, cả người toát ra vẻ quỷ dị, Vân Khuyết cũng không muốn ở lại đây quá lâu.

"Hóa ra là ngỗ tác, khó trách ngươi có thể vượt qua kỳ khảo hạch."

Mặc lão chỉ vào thi thể Cửu Đầu Thử, nói: "Ngươi nói xem, hắn ta chết như thế nào?"

"Chết vì bệnh." Vân Khuyết thuận miệng đáp.

Mặc lão cười khan hai tiếng quái dị, nói:

"Lừa gạt ta, là phải bị phạt đấy, ngươi trốn khỏi thiên lao, chẳng lẽ còn muốn bị bắt lại hay sao?"

"Mặc lão nói đùa rồi, ta là ngục tốt của Thiên Lao, không phải tội phạm." Vân Khuyết biện giải.

"Ngục tốt Thiên Lao, chưa từng có ai có tiền lệ thi vào học cung, ngày khảo hạch ngươi lại đến muộn như vậy, không phải là tù nhân vượt ngục thì là gì?" Mặc lão nói.

"Hôm đó trong thiên lao có rất nhiều tù nhân mới, ta bởi vì bận rộn nên đến muộn, huống hồ một ngục tốt nhỏ bé như ta cũng có lòng cầu học, ta đã cố gắng nhiều năm, cuối cùng cũng thi đậu vào học cung, đồng liêu trong thiên lao còn đang chuẩn bị chúc mừng ta." Vân Khuyết bịa chuyện.

Biểu cảm của Mặc lão trở nên kỳ quái, cười như không cười nói:

"Những đồng liêu mà ngươi nói e rằng không phải đang chuẩn bị chúc mừng, mà là đang chuẩn bị tăng hình phạt cho ngươi.

Bạn đang đọc Trảm Yêu của Ma Lạt Bạch Thái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ikaru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.