Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi...

Tiểu thuyết gốc · 1215 chữ

-Ta cảm thấy thật khó chịu.

Những cơn sóng yên ả nhẹ nhàng lại là một đợt sóng ngầm xô vào đất liền.

Tôi tỉnh dậy khi ánh sáng xuyên qua cả hai mí mắt tôi, cảm tưởng như đã ở đây từ lâu. Trước mắt tôi là một ánh sáng trắng vô hạn.

Vô số những tàn ảnh bóng ma vụt qua trước mặt, tôi chết lặng không mảy may nảy sinh cảm xúc.

Một cái bóng chợt va vào tôi, giờ đây không còn ngủ say nữa mà cảm giác bản thân như dịch chuyển đến một nơi khác.

Tôi có thể cảm thấy chất lỏng xanh lục này bao quanh người mình. Ngoài kia cũng là vô số pha lê thủy tinh bao bọc những người như tôi.

Họ khác tôi, khi đưa viên đá đấy vào mắt thì não đã nổ tung.

Tôi liếc nhìn xung quanh, tất cả như cái đám chuột bạch trong phòng thí nghiệm. Đáng thương vô cùng.

Cảm xúc? Nó nảy sinh trong tôi?

Lại một lần nữa tôi trở lại không gian đấy, lần này những cái bóng có vẻ đã được tôi nhìn rõ hơn chút nhưng không đáng kể. Chúng vẫn để lại dư ảnh như trước.

Một cái nữa đâm vào, tôi ngất thêm lần nữa.

Mở mắt tôi thấy mình đang trong một lâu đài trung cổ ban đêm, xung quanh bao trùm bóng tối. Chỉ có những tiếng sét kia giáng xuống ầm ầm làm khung cảnh càng thêm rùng rợn.

“Uỳnh...Uỳnh...”

Âm thanh vang lên kèm theo một tia sáng le lói trong khán phòng, tôi có thể thấy vô số cái xác và nội tạng ngổn ngang trên mặt đất. Những con chuột cống đang thi nhau đứng trên vũng máu gặm nhấm.

Lại một lần nữa, tôi thấy mùi thịt này có sức hấp dẫn với tôi.

Chờ đã! Đấy không phải là thịt người sao?

Tôi không kịp nghĩ nữa, cơn choáng đó trở lại rồi.

....

Đã hơn năm lần tôi trả qua cảm giác này, lúc này tôi thấy cơ thể mình không còn vô lực như trước.

Đứng dậy, đôi mắt tôi giờ đã có thể nhìn tất cả cái bóng này.

Chúng là những quả cầu đen lơ lửng, bay qua vô định không nguồn gốc. Từ trong không khí bước qua.

Để không phải trải qua một đống cảm giác dị hợm đó nữa, tôi cố tình lách khỏi chúng.

Sau một hồi chật vật tránh hết cái đám bóng đấy, tôi đã đến một phần không gian tối kịch tứ phía.

Tất nhiên là bằng một loại thần kỳ nào đấy tôi vẫn nhìn được, nhưng trong đầu tôi bấy giờ vẫn củng cố suy nghĩ là do cái cửa màu trắng kia quá sáng nên đã khiến tôi nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

-Một..Cái cửa?

Tôi tiến đến đặt tay lên nắm cửa.

Khoảnh khắc mở nó ra, trong đầu tôi chỉ còn lại suy nghĩ.

-Thế giới tôi đến...sẽ là gì?

.....

Minh Sơn Trấn

Một trấn nhỏ của Càn Long Đế Quốc, bất quá ngày nay trời mưa liên miên. Khắp nơi đều bị lũ lụt giáng xuống làm chết không ít hộ dân, người may mắn còn sống phải rời khỏi đất liền di cư đến sơn đồi.

Trời mưa giông tố dâng lên khắp nơi, sấm chớp ẩn ẩn vang lên tiếng kinh thiên động địa.

Trong căn nhà tranh được xây lên tạm bợ, bao quanh thiếu phụ nhân là các già lão đỡ đẻ. Một nữ y sư mặt mày trẻ trung, vóc dáng đôi mươi mồ hồi đầy trán, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Nàng miệng không ngừng niệm khẩu quyết, hai tay uyển chuyển đỡ một sinh linh nhỏ.

Mà mỹ phụ trên giường mặt đã nhợt nhạt đến cực điểm, hai mắt có xu hướng trợn trắng do quá đau, môi tím tái, hơi thở yếu dần sau từng nhịp.

“Quá muộn, e rằng ta không thể cứu. Người này xuất huyết đã lâu. Nếu không phải mệnh lớn thì đã không thể giữ nổi đứa bé này.”

Nữ y sư mở miệng, mà lúc này trên tay nàng đã hiện ra nhân dạng cụ thể.

“Sao đồng nhi này lại không khóc.”

Một trong mấy bà lão đôi mắt già cỗi xốt xắng, đứa bé không thấy nhịp thở, không thấy tiếng kêu. Liệu không phải đã...

“Uỳnh!”

Bất chợt cả căn nhà bên trong đuốc như phai nhạt, khoảnh khắc đấy ánh sáng từ ngoài chiếu rọi cả căn phòng.

“Oa...oa..oa!”

Tiếng khóc đã vang lên trong đêm mưa nặng hạt, báo hiệu một sinh mệnh được gửi tới thế giới.

Tất cả mọi người nhìn vào tiểu tử bé nhỏ, hắn khóc như chưa bao giờ được khóc. Hai tay cựa quậy, đôi mắt nhắm tịt.

“Đáng tiếc cho đứa trẻ, bản thân sinh ra đã không còn ai nữa...”

Những lão nhân chung quanh đều thở dài một hơi, vị thiếu phụ không có biểu cảm như của người mẹ được nữa vì giờ người chỉ còn là cái xác.

“Xin lỗi, ta đã cố hết sức rồi.”

Quỳnh Sương hai mắt nhắm lại kìm nén xúc động trong lòng mình, tay nhẹ nhàng trao đứa trẻ cho người bà của nó.

Bà lão hai tay bế lấy đứa cháu, liếc nhìn đứa con của mình đã chết mà không kịp đặt tên cho con. Trên mắt chợt chảy hai dòng lệ.

“Cảm ơn Sương y đã giúp đỡ, nếu không có ngài thì không có đứa trẻ này.”

Thái bà hai chân quỳ xuống nhưng đã được Quỳnh Sương đỡ lại, nàng mặt nghiêm túc đáp lời.

“Bà đừng làm vậy, gối không phải ai cũng quỳ. Ta đây công lao có thể nhận nhưng cái này thì không thể.”

Ai ai xung quanh cũng chứng kiến giọng nói cương trực từ nàng, trong lòng tự nhủ y sư tâm tính thuần quang vô lượng.

Sau khi bình tĩnh một hồi, Thái bà mới nhìn đứa trẻ trong tay mình. Dù vẫn sốc do mất con nhưng vẫn cố gắng nói.

“Đứa trẻ này sinh ra đã là trái với cái luật của trời, ta đây mệnh cũng chẳng còn lâu nhưng cầu mong mọi người nhắc nhở cái tên của nó thay ta. Vương Ngạo!”

Nói rồi lão bà tắc thở, tất cả mọi người ai lấy đều kinh ngạc không phản ứng kịp. Quỳnh Sương mặt tái nhợt nhanh chóng đỡ lấy bà cụ trước khi ngã, hai tay ẩn chứa nội lực truyền vào.

“Không kịp...”

Thầm nói, hai mắt nàng tối sầm lại.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, vụt qua khiến tất cả không thể thích ứng.

Tối nay hai cái nhân mạng đã bỏ lại, ngoài tiếng khóc của đứa bé thì còn là tiếng giận dữ của trời, tiếng mưa rơi xuống.

Nặng trĩu như tấm lòng người, nhân sinh một giây đã thấy vị lai.

“Âu...Đây cũng coi là thiên ý.”

--------

P/S : Truyện này được viết trong lúc suy, một tuần ra 5 chap.

Có tấm lòng thì một cốc cafe, cảnh báo trước là truyện tiên hiệp dark.

TP Bank : 8484 2946 789 - NHGB

Bạn đang đọc Trần Tục Đạo sáng tác bởi Dreamsan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dreamsan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.