Ngươi chiếu bí, vậy ta không đi nước cuối cùng
Thanh Minh chợt thấy thật chớ trêu. Hóa ra, Yên Hưu Lộc đã nằm trong đại kế từ khi bước vào Tử Cẩm Thành.
Nhưng chỉ bồi hồi giây lát, thiếu niên này lại nói, đa phần giải thích cho Lạc Kim Lân là đúng hơn.
“Tào công công muốn hai bút cùng vẽ, đảm bảo vẫn có người thay thế để phòng trừ, vậy nên tóm đi cả Lạc Kim Lân và Yên Hưu Lộc. Đầu tiên là nhân cơ hội bọn ta tiếp xúc với Lạc Kim Lân, sau đó lợi dụng lục đục giữa các hoàng tử, ngươi đã dàn dựng tiểu xảo đổ tội. Sau đó thành công bắt được Yên Hưu Lộc từ tay Ngự Cần Vi mà không đổ một giọt máu, quả là kế nhỏ mà hiệu quả cao. Bảo sao ta nằm chờ thẩm vẫn mãi không có ai tới, hóa ra đã bị vứt bỏ ngay từ đầu. Sau đó ngươi gán tội Yên Hưu Lộc bỏ trốn, lại mượn danh bắt trọng phạm đuổi theo, thành công về Lục Nguyên, tới đây đại kế coi như sắp thành.”
Tào công công vẫn chưa động thủ, hiển nhiên Thanh Minh đã nói đúng.
Tóm lấy vẻ mặt thất thố của lão thái giám này, Thanh Minh không ngại lắm lời, nói tiếp:
“Kỳ thực chỉ cần Yên Hưu Lộc là đủ, nhưng các ngươi lại quá tham lam. Nước cờ cho một quận chúa cưới một vương gia đã có vợ đã đặt lên bàn, vậy nên các ngươi thấy tiếc, tiếp tục bắt đi Lạc tiểu thư nhà bọn họ để bảo đảm nếu không thể đoạt xá Yên Hưu Lộc, vẫn có Dao tiểu thư và Lạc Thái tử làm kế dự phòng. Các ngươi cho rằng nàng chỉ là một kẻ tuyệt mạch, vậy nên không muốn dẫn động chú ý, chỉ cho vài kẻ lâu la tới bắt, ai ngờ dây dưa một thời gian dài. Đúng là thật nhọc công Tào công công giáng lâm.”
Ánh mắt Thanh Minh chợt lấp lóe, nói:
“Với các ngươi, Lạc Kim Lân quả thực rất tốt. Chiếm được xác hắn, sau đó đường đường chính chính ngồi lên ngai vàng Lạc Nam, điều này quả thực là cao tay, đến ta nghĩ cũng thấy sợ. Nhưng mà Hoàng tổ của các ngươi vốn là tu sĩ, vậy nên con đường phi thăng đặt trên tất cả, Yên Hưu Lộc là lựa chọn chính xác.”
Thời gian trôi nhanh, trời đã chập tối.
Tin tức Lạc Nam tiến công Lục Nguyên đã không thể giấu. Những quốc thổ phương bắc Lục Nguyên đã tóm lấy cơ hội này, rục rịch điều động nhân thủ không ngừng, hòng muốn chiếm một chén canh trong cuộc hỗn loạn.
Lục Nguyên vào thời điểm hiện tại đã phân ra làm hai thái cực, mỗi tội, hai nửa hắc bạch phân minh này lại mất đối xứng. Hàm Dương nhỏ bé vẫn yên bình đến lạ, mà bên ngoài rộng lớn đã xảy ra chiến loạn không ngừng. Hai con âm dương ngư cuộn tròn, nhưng một con ngư đang muốn nuốt chửng con ngư còn lại.
Hai tỉnh Hồ Bắc và An Huy đã bị công chiếm trong vòng hai canh giờ. Lúc này, hai nhánh quân tàn của hai vị tướng quân Lục Nguyên đang trên đường chạy về Trịnh Châu, ý muốn hợp nhất với đại quân Tư Mã Khanh đang đóng tại đó, hòng muốn chiến một trận hồi mã thương.
Cạnh Trịnh Châu có một đạo quân đóng ở Hợp Phì, đạo quân này của Lục Nguyên do tướng quân Khôi Bá An trấn thủ, một trong những danh tướng Lục Nguyên.
Về phía Lạc Nam, công phá Hợp Phì là thiết yếu, nhiệm vụ này do Tam hoàng tử đích thân lâm trận. Hai bên đều có nội gián, vậy nên việc ai lãnh quân đều rất dễ tra ra.
Tam hoàng tử hành quân trong đêm, ngay khi còn cách Hợp Phì năm mươi dặm bỗng chốc đổi hướng, chạy ngược lên Trịnh Châu một đường không nghỉ. Binh mỏi, lại có quân lệnh như vô lý thế này, nhưng thiết luật không được cãi, ai nấy đều hết lòng hành quân.
Phó tướng của Tam hoàng tử băn khoăn hỏi:
“Điện hạ, nhiệm vụ của chúng ta là đánh Hợp Phì ngăn chặn viện quân cho Trịnh Châu, khai thông thủy quân phía Yết tướng quân tiến vào nội địa, bây giờ nghĩ muốn đổi hướng như vậy e rằng Yết tướng quân không chịu nổi áp lực.”
Mưu sĩ đi cùng Tam hoàng tử cười cười. Hắn từng cùng Tam hoàng tử tới Đoạn Sơn Thành, cũng là kẻ mắng Yên Hưu Lộc hôm ấy. Vị mưu sĩ này ôn tồn giải thích:
“Phó tướng không cần lo, việc chúng ta đổi hướng hành quân, phía Hợp Phì vẫn chưa biết được. Nhiệm vụ của chúng ta là kìm hãm Hợp Phì, mà bọn họ đang trốn trong thành chờ chúng ta, vậy kết quả không sai biệt lắm. Cho dù biết được, nhưng thế đứng đang là thế tam giác vuông, đường trợ binh của Hợp Phì là cạnh huyền, là đường xa nhất, không lo. Còn về Yết tướng quân, chúng ta chiếm Trịnh Châu rồi đánh lên, còn cần đạo quân của Yết tướng quân làm gì nữa?”
Phó tướng họ Phó nghe vậy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Ngước nhìn bóng lưng vị Tam hoàng tử vẫn bảo trì yên lặng nãy giờ, Phó tướng chắp tay tỏ vẻ ngượng mộ.
Lại thấy mưu sĩ thư sinh hỏi tiếp.
“Phó tướng có còn thắc mắc nào không.”
“Tiên sinh đại tài, ta bội phục không bằng, không dám cản trở.”
Thư sinh cười cười: “Vậy sao, vậy chúc Phó tướng kiếp sau chọn phe cho đúng.”
“Ngươi…!” Hắn trợn tròn mắt, vừa thốt ra được một từ thì phía sau đã nhận lấy một ám thương sắc lạnh.
“Đa tạ những lần ngươi truyền tin tức đi, thiếu ngươi nhiều chuyện không thành, quả thực là có chút tiếc.”
Mưu sĩ liếc nhìn Tam hoàng tử một cái rồi mặc kệ, tiếp tục thúc ngựa hành quân.
Ngược với toàn bộ phương Bắc, hoàng cung Lạc Nam lúc này yên tĩnh thanh lành. Trong ngự thư phòng, ván cờ đã dâng tới mức cao trào ngột thở. Lạc Đế nhìn xem nhị nhi tử của mình lâm vào thế bí, cười nhẹ không hề giấu đi đắc ý.
Gió xuân lất phất, chuông gió khẽ kêu. Lại có người tới.
Bước tới là hai bóng hình, một thiếu niên, một trung niên, sát ý đậm đặc.
Lạc Đế như thái sơn, bình thản không để ý tới phía cửa vào, ánh mắt nhìn về bầu trời sân sau, nhìn ngược lên phương Bắc xa xôi.
Bầu trời Lạc Nam ngược hẳn với Lục Nguyên, quần tinh cùng sáng, không một gợn mây.
Nhị hoàng tử Lạc Tuệ Như dường như cũng không để ý tới hai người bước vào. Không biết chuyện họ tới vốn trong dự liệu, hay là hắn quá tập chung vào giải thế bí mà Lạc Đế đã bày ra.
Giải được thế này, Lạc Nam sẽ do hắn gánh vác.
Lạc Đế cất tiếng trầm ổn nói:
“Các ngươi có vội không? Nói chuyện chút hay… động thủ luôn?”
Hai kẻ đột nhập đưa mắt nhìn nhau, câu nói này của Lạc Đế khiến họ ái ngại.
“Yên tâm, Đỗ Long vườn không nhà trống, chỉ còn phụ tử nhà đế vương mà thôi.”
Hai bóng người gật đầu vời nhau, thi lễ với Lạc Đế, giữ một khoảng cách năm trượng rồi ngồi xuống.
Gió xuân khẽ mạnh, lại có người tới.
“Phụ hoàng giữ nhi tử ở hoàng cùng là vì chuyện này?” Kẻ tới là Tam hoàng tử, hắn không câu nệ lễ tiết mà tiến lên hỏi thẳng.
Lạc Đế gật nhẹ rồi chỉ tới bên cạnh, Tam hoàng tử theo ý tới ngồi cạnh phụ vương. Lạc Vân Sơn quan sát bàn cờ, quan sát khuôn mặt nhị hoàng huynh rồi mới quan sát hai người lạ phía xa.
Hai người này thấy Tam hoàng tử vẫn còn ở Lạc Nam thì vô cùng bất ngờ.
Chẳng phải Tam hoàng tử đang dẫn binh đánh Hợp Phì?
Lạc Đế biết suy nghĩ này, cất giọng làm rõ:
“Tam nhi chưa rời hoàng cung bước nào.”
Ai cũng có nhiệm vụ, vậy nên hai người đối diện không suy nghĩ nhiều. Phía Tam hoàng tử thật giả, bên Lục Nguyên ắt có người lo liệu.
“Ngươi chắc là Tứ hoàng tử Lục Nguyên Doanh Tiết Đình, còn vị này là danh tướng Vương An Thạch? Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau?”
“Đúng.” Doanh Tiết Đình nói, hiển nhiên phía bên này do hắn làm chủ.
“Các ngươi nghĩ Lục Nguyên thắng nổi không, quân đội Lạc Nam đã ăn sâu hơn một nửa đất Nguyên, công phá kinh đô Hàm Dương chỉ còn thiếu vài bước.” Lạc Đế hỏi.
Doanh Tiết Đình bình tĩnh đáp.
“Phụ thuộc rất nhiều yếu tố, trước mắt, phần thắng chia bảy ba. Ngài mạnh miệng nói như vậy nhưng thực ra Lục Nguyên mới là bên chiếm phần nhiều. Nếu giết được ngài, vậy thế cục đã định.”
Nghe vị tứ hoàng tử ăn nói không khiêm tốn như vậy, Lạc Đế chỉ nói một câu trẻ ranh thiếu lễ trong lòng.
Phận tiểu bối như Doanh Tiết Đình, đáng lẽ hai hoàng tử bên Lạc Nam mới là người đối đáp, vậy mà Lạc Đế lại đích thân trao đổi đại sự, chứng tỏ Doanh Tiết Đình có tư cách này.
“Ngươi nói cũng có phần đúng, bây giờ Lạc Nam chỉ có thể phô trương thanh thế mà thôi. Ta đã tính sai một bước, mà không biết sai ở đâu. Cho tới bây giờ, toàn bộ Lạc Nam vẫn cho rằng đại thế đã thành, chỉ cách thâu tóm Lục Nguyên một bước, nhưng không ai biết được Lạc Nam đã vào thế thua.”
Nghe vậy, cả Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều ngẩng đầu lên nhìn Lạc Đế, trong mắt không giấu nổi bất ngờ và kinh nghi.
“Đến trẫm còn biết việc Lạc Nam sắp thua tới nơi, thiết nghĩ hai người các ngươi đều rõ điều này. Nhưng mà các ngươi mạo hiểm như vậy xông vào đây, trẫm hoàn toàn không hiểu, dù cho mục đích là gì.”
Doanh Tiết Bính nghe Lạc Đế nhận định đại thế đã thành như vậy trong lòng chợt nổi vui mừng, ngoài mắt có chút kiêu ngạo nổi lên nhưng vẫn giữ được phong thái trầm ổn. Hắn đáp lại Lạc Đế:
“Có hai việc. Thứ nhất, Lục Nguyên dù thắng cũng tổn thương quá nhiều, Lạc Nam lại càng không hơn, vậy nên hụ hoàng cử ta tới đây chiêu an. Nếu Lạc Đế chấp nhận cúi đầu, Lục Nguyên rộng lớn có thể chứa được người hùng tài vĩ lược như ngài.”
Tam hoàng tử Lạc Vân Sơn nghe vậy nhíu mày thật sâu. Hắn định cất tiếng, nhị hoàng tử Lạc Tuệ Như đã cướp lời. Lời này không phải nói cho đệ đệ hắn, cũng không phải nói cho bên Lục Nguyên, lời này nói cho Lạc Đế.
“Phụ hoàng, nhi thần không giải được.”
Lạc Đế cười ôn hòa, thở dài: “Cất ván cờ đi, đã chiếu hết, đến ta còn không giải được.”
Nhị hoàng tử lại không làm thế, hắn cười nhạt nói:
“Không giải được thì một bước cuối không đi, cứ để như thế treo tới ngàn vạn năm. Như vậy, nhi thần có được tính là hòa không? Dù sao phụ hoàng vẫn chưa cầm được quân tướng của nhi thần.”
“Cách này có chút vô sỉ!”
“Vậy nhi thần sẽ ngồi đây chờ, chờ có dị tượng làm lệch một quân trên bàn, chờ động đất lật đổ ván cờ, cờ quân cờ tự mục nát mà tan biến, từ đây có thể phá được thế bí của phụ hoàng, cầm hòa là ít nhất, vẫn có phần thắng.”
Nghe vậy, cả Tam đệ của hắn cũng không khỏi xấu mặt trước hai người khách Lục Nguyên.
“Được, vậy chờ!” Lạc Đế nói với Doanh Tiết Đình.
“Được, chờ!” Tứ hoàng tử phe Lục Nguyên đáp.
“Ngươi có thể nói lý do thứ hai được rồi.”
“Thứ cho tiểu bối không nói, cái này phải đợi ngài chờ song.”
Đăng bởi | yy15796339 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |