Thẩm Thanh Diệp cũng không ngờ hiệu suất của anh lại cao đến vậy, liền mở miệng khen: “Đúng là đội trưởng Nhạc có khác.”
Hai người cùng đi vào văn phòng. Thẩm Thanh Diệp không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Có khai ra động cơ gây án không?”
Nhạc Lăng Xuyên liếc cô một cái, nửa cười nửa không: “Em hứng thú với vụ án này lắm à?”
Thẩm Thanh Diệp nhìn thẳng vào ánh mắt anh, cười bình thản: “Dù sao cũng là vụ án đầu tiên tôi tham gia, tò mò một chút cũng là bình thường.”
Cô dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Dĩ nhiên, nếu không tiện nói thì thôi.”
Nhạc Lăng Xuyên nhìn cô một lúc, sau đó khẽ cười: “Tiện chứ, có gì mà không tiện, cũng không phải cơ mật.”
Anh cuộn tập hồ sơ thành ống nhòm, vừa thong thả gõ nhẹ vào lòng bàn tay, vừa nói: “Theo lời khai của Lý Đại Chí, có vẻ ngay từ khi Chu Mỹ Hoa mới dọn đến, anh ta đã để ý đến cô ấy.”
Thẩm Thanh Diệp khẽ nhíu mày.
Nhạc Lăng Xuyên tiếp tục nói: “Mặc dù Chu Mỹ Hoa là người sống nội tâm, nhưng lại khá lễ phép. Bình thường gặp hàng xóm đều chào hỏi bằng nụ cười. Lý Đại Chí vốn đã có hứng thú với cô ấy, lại thấy cô ấy cười thân thiện với mình, thì cho rằng cô ấy cũng để ý đến mình. Vì thế, anh ta thường xuyên giúp cô ấy sửa mấy đồ điện nhỏ, hoặc mang đồ ăn đến tặng. Nửa năm qua, anh ta đã cố gắng bày tỏ thiện ý như vậy. Dù Chu Mỹ Hoa có thỉnh thoảng hồi đáp chút ít, nhưng lại chưa bao giờ thực sự đáp lại anh ta.”
“Sau đó, để lấy lòng Chu Mỹ Hoa, Lý Đại Chí ra ngoài mua một chiếc điều hòa cũ, tự mua thêm linh kiện, sửa chữa rồi bán lại cho cô ấy với giá chỉ vài trăm đồng. Theo lời anh ta thì chỉ lấy lại vốn mà thôi.”
“Anh ta cho rằng việc cô ấy nhận điều hòa là dấu hiệu cô ấy có tình cảm với mình. Nhưng không ngờ một thời gian sau, cô ấy lại yêu người khác.”
“Lý Đại Chí không chấp nhận nổi, lập tức tìm cô ấy để chất vấn. Chu Mỹ Hoa rất ngạc nhiên, nói rằng cô ấy chỉ nghĩ anh ta là người tốt bụng, cô ấy cũng đã hỏi ý kiến những hàng xóm khác, ai cũng nói Lý Đại Chí rất tử tế, thường giúp đỡ mọi người. Chính vì vậy mà cô ấy mới nhận sự giúp đỡ từ anh ta. Nhưng hiện giờ cô ấy rất thích bạn trai mình, sau này sẽ cẩn thận hơn để tránh làm người khác hiểu lầm.”
“Lời này rõ ràng muốn làm rõ mối quan hệ. Lý Đại Chí tự cho rằng mình đã bỏ ra rất nhiều công sức, nên không thể chấp nhận nổi, hết lần này đến lần khác tỏ tình và quấy rầy, cho đến khi khiến người tính tình hiền hòa như Chu Mỹ Hoa cũng phải tức giận. Cô ấy nói rằng dù có ế cả đời, cũng không bao giờ ở bên anh ta. Lúc này, Lý Đại Chí mới hết hy vọng.”
Thẩm Thanh Diệp khó hiểu: “Chỉ vì người ta cười một cái với mình mà anh ta lại nghĩ cô ấy thích mình? Là hàng xóm gặp nhau, không cười thì chẳng lẽ khóc sao?”
“Còn nữa, hàng xóm qua lại, giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường. Anh ta đâu có nói rõ lòng mình, sao lại nghĩ rằng giúp một chút, tặng chút đồ ăn là đã được đáp lại?”
Hàng xóm thân thiết, ai chẳng gói mấy cái bánh rồi mang qua nhà nhau thử? Những chuyện xã giao thông thường lại bị anh ta coi là tỏ tình. Cô ấy cũng không phải không đáp lễ, vậy mà anh ta vẫn suy diễn.
Nhạc Lăng Xuyên nhún vai: “Cách nghĩ của loại người này, ai đoán nổi chứ?”
Thẩm Thanh Diệp thở dài: “Vậy còn giết người là sao?”
Đăng bởi | Ennie |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |