Cái tát bất ngờ này khiến mọi người ngạc nhiên, không ai kịp phản ứng.
La Khai Dương là người phản ứng nhanh nhất, vội vã chắn trước mặt Lâm Hiểu Phong, lên tiếng: “Dì à, dì làm gì thế này? Sao tự nhiên lại đánh người?”
Mẹ Chu chống hông, chỉ thẳng vào mặt Lâm Hiểu Phong mắng: “Tôi đánh nó thì đã sao? Chính thằng khốn nạn này! Nếu không vì nó, con gái tôi, Mỹ Hoa, vẫn còn sống khỏe mạnh. Là nó hại chết con bé!”
Lâm Hiểu Phong đứng chết lặng, mặc kệ nước bọt bắn vào mặt mà chẳng tránh đi.
“Đồ khốn nạn! Đồ vô liêm sỉ! Chính mày quyến rũ con gái tao! Bây giờ còn dám đứng đây ư? Tao đánh chết mày! Tao phải đánh chết mày!”
Mẹ Chu vừa chửi vừa lao vào đòi đánh Lâm Hiểu Phong, nhưng La Khai Dương đã kịp thời ngăn lại.
Anh ta lên tiếng trấn an: “Dì à, dì bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại đã. Hai người họ yêu nhau nghiêm túc mà, chắc dì có hiểu lầm gì chăng?”
Mẹ Chu lớn giọng phản bác: “Yêu nghiêm túc cái gì? Trò hề! Trước kia con gái tôi ngoan ngoãn, nghe lời thế nào, tôi nói gì cũng không dám làm trái! Vậy mà vừa rời nhà một thời gian đã dám yêu đương, lại còn yêu một thằng trai nghèo ở tỉnh khác nữa chứ!”
Bà ta trừng mắt: “Tôi đã nói bao nhiêu lần là không bao giờ đồng ý, bảo con bé chia tay ngay! Bảo nó ở nhà lấy một người bản địa, sống tử tế. Nhưng nó không nghe, còn dám cãi lại tôi! Nếu tôi biết trước sẽ như thế này, tôi đã đánh gãy chân nó, nhốt nó ở nhà, thà vậy còn hơn để nó chết không rõ ràng ở đây!”
Vừa nghe đến đây, Lâm Hiểu Phong lắp bắp: “Dì… Dì à, cháu thực lòng yêu Mỹ Hoa…”
Mẹ Chu gào lên: “Thật lòng yêu thì làm được gì? Thằng nghèo kiết xác như mày, mày có mua được nhà không, mua được xe không? Sau này cưới về, để con bé theo mày về quê sống xa tao cả nghìn cây số à? Tao nuôi con bé bao nhiêu năm, nuôi không công cho mày chắc?”
Bà ta chỉ thẳng vào mặt anh ta, giọng cay nghiệt: “Chính mày hại chết con gái tao! Đồ trời đánh, đồ ác ôn, mày đền mạng cho con gái tao đi!”
Lâm Hiểu Phong nghe những lời ấy, khuôn mặt tái nhợt, lùi về sau hai bước. Anh ta muốn nói rằng nếu họ kết hôn, anh ta sẽ đưa Chu Mỹ Hoa về thăm gia đình thường xuyên, nhưng khi đối diện với khuôn mặt giận dữ đầy hằn học ấy, anh ta chẳng thốt nổi lời nào. Đứng ngây người, chẳng thể nhúc nhích.
Tới lúc này, còn điều gì anh ta không hiểu sao?
Không phải Chu Mỹ Hoa không muốn. Cô ấy đã đấu tranh, đã cố gắng, thậm chí phản kháng. Nhưng cô ấy không đạt được điều mình muốn.
Vậy còn anh ta? Anh ta đã làm gì?
Môi Lâm Hiểu Phong run rẩy, cuối cùng dựa lưng vào tường, từ từ ngồi sụp xuống, bật khóc nức nở: “Mỹ Hoa, Mỹ Hoa, anh xin lỗi, anh có lỗi với em… Anh xin lỗi em!”
“Là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh, anh xin lỗi em…”
Phòng chờ bỗng chốc hỗn loạn lên. Mặc dù nhìn dáng vẻ gầy gò yếu ớt, nhưng sức chiến đấu của mẹ Chu thật đáng kinh ngạc. La Khai Dương vừa phải ngăn bà ta, vừa phải lo cho Lâm Hiểu Phong, cực kỳ vất vả.
“Dì à, dì bình tĩnh lại đi, hay là trước hết chúng ta tới xem con gái dì, được không?”
La Khai Dương nói bằng giọng dịu dàng, nhưng mẹ Chu quắc mắt đáp lại: “Xem gì nữa? Chết rồi thì còn gì mà xem!”
Câu này vừa thốt ra, căn phòng rơi vào im lặng. Thẩm Thanh Diệp lộ rõ vẻ khó tin khi nhìn bà ta.
La Khai Dương cười khổ: “Dì à, dì đùa thế không vui đâu…”
Mẹ Chu khoát tay nói to: “Ai thèm đùa với cậu? Con gái tôi chết vì nó! Tôi không cần biết, nó phải bồi thường cho tôi! Đền tiền!”
Người phụ nữ đi cùng từ đầu vẫn lặng im, nhưng cậu thiếu niên bên cạnh sáng bừng đôi mắt, vội reo lên: “Đúng đúng! Phải đền tiền!”
Đăng bởi | Ennie |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |