Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cánh tay của hoàng đế

Tiểu thuyết gốc · 4711 chữ

Đảo Capri, Villa Jovis, nơi ở của Hoàng Đế

Naevius Sutorius Macro (52 tuổi)

Macro hành quân với kỷ luật nghiêm ngặt, ngay cả khi cơn gió biển sắc lẹm cắn vào các khớp xương già của ông dưới lớp giáp. Ông được hộ tống bởi hai trong số những người tin cậy nhất của mình, Marcus và Lucius. Ba người họ đã phục vụ cùng nhau nửa cuộc đời, và dù không hẳn là bạn bè, thì họ đã đạt được một sự hiểu biết lẫn nhau. Họ làm việc cùng nhau để đảm bảo sự thịnh vượng cá nhân và tập thể.

Khi đi qua vài người cấp dưới, những người trẻ hơn và háo hức hơn ông thích, di chuyển để chào ông. Macro đáp lại bằng một cái gật đầu ngắn, giữ bước đi ổn định. Riêng tư, ông luôn ưa chuộng kỷ luật nghiêm ngặt hơn là những sự xác nhận lòng trung thành mở rộng hơn. Nội triều của Tiberius đang chuẩn bị cho một cuộc họp sắp tới, và ông không có ý định lãng phí thời gian.

Tiberius và những cố vấn thân cận nhất của ông, những người đã đến cùng ông đến Capri nhiều năm trước, sẽ tụ tập trong căn phòng, một nhóm tập thể những người trung thành và thông minh nhất trong đế chế. Một tập thể của những kẻ tham lam nhất. Lý do duy nhất khiến Macro không ở ngay bên cạnh Tiberius, như ông thường làm trong những ngày này với sự hoang tưởng ngày càng tăng của ông ta, là vì ông đang nghỉ ngơi theo quy định. Sự thay đổi ca đang diễn ra, tất cả các lính canh đang nhìn ra bất kỳ khe hở nào trong các tuyến tuần tra thông thường, nhiều người trẻ hy vọng ngửi thấy dấu hiệu của rắc rối để hy vọng có được sự ưu ái của Macro.

"Dòm chừng chỗ mày chạy, nhãi con!" Giọng của Marcus vang lên từ bên cạnh, tỏa ra sự bực bội. Một đứa trẻ đã cố gắng chen qua ông trong lúc vội vã, có lẽ để tránh bị phạt, và Marcus đã cố tình nhưng tinh tế bước vào đường đi của cậu bé. Cậu bé trông hoàn toàn sợ hãi nhưng chỉ là một người hầu không quan trọng nên Macro im lặng và tiếp tục đi.

Ở phía bên kia là Lucius, người tiếp tục đi nhưng đi ngược lại, không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để chế giễu Marcus. "Thôi đi Marcus! Để cho thằng nhãi tội nghiệp đó yên, chúng ta sẽ bị trễ với tốc độ này." Anh ta hét lên. Lucius luôn là người to mồm. Anh ta là người trẻ nhất trong ba người và cũng là người đẹp trai nhất, với mái tóc vàng.

"Đây là sự thiếu tôn trọng trắng trợn Lucius! Một thằng nhãi con nô lệ mà lại cản đường ta, ta! Một thành viên danh dự của đội cận vệ Praetorian! Một trong những người của Chỉ huy trưởng. Macro không cần phải cười khẩy trước tuyên bố như vậy, Lucius đã làm điều đó trước. Anh ta nói với giọng điệu không thể tin được.

" Có chắc chúng ta nói tới cùng một người, Marcus Fabius? Kẻ say rượu? Kẻ cờ bạc? Người lính cận vệ danh dự đó ở đâu? Tôi rất muốn gặp người này?" Lucius nói với niềm vui thích. Macro không cần quay lại để thấy sự tức giận trên khuôn mặt của Marcus, nhưng ông ta đã đứng lại.

"Đủ rồi! Cả hai người!" Ông ta nói với hàm răng nghiến chặt. "Nếu hai ngươi không thể hòa thuận, ta sẽ cho các ngươi làm nhiệm vụ vệ sinh sau buổi lễ tối nay, thấy sao?" Ông quay lại nhìn chằm chằm vào Marcus. " Ngươi cần dừng ngay trò bắt nạt trẻ con! Ta đã thấy ngươi làm điều đó với một số con của các bô lão, họ sẽ không để yên cho ngươi đâu."

Ông tiếp tục đi và cả hai đều theo sau. "Ôi thôi nào Macro, nơi này đầy những đứa nhãi láo lếu, cần có ai đó phải dạy cho chúng chừng mực, , có lý do tại sao con gái tôi ở cùng mẹ nó chứ ko phải trên hòn đảo chết dẫm này, đây không phải chỗ nghỉ dưỡng của lũ nhãi nhép!"

"Tôi nghĩ chắc là do con bé sợ anh bán hết đồ chơi của nó để lấy tiền mua rượu" Lucius to mồm, , kịp tránh cú tát của Marcus với tiếng cười thích thú.

"Chẳng có đứa nhóc nào trong số này có thể làm gì được chúng ta đâu, ngài Marco. Nếu chúng kể cho cha mẹ chúng nghe thì sao, chúng ta bảo vệ Hoàng đế, sao phải quan tâm đến những kẻ ngu ngốc trong viện nguyên lão nghĩ gì?"

Thực ra, Macro không hề lo lắng về vấn đề đó. " Ta đã thấy ngươi làm điều đó với Gaius vài lần, ngươi nên nhớ cậu ta vẫn là một Caesar"

Marcus nhếch mép. "Hoàng đế không nói ra nhưng chúng ta về cơ bản có quyền tự do trêu chọc đứa trẻ bất cứ khi nào, tên nhãi con đó đáng bị thế, đi lại lặng lẽ và run rẩy, nó cần phải mạnh mẽ lên."

Mạnh mẽ lên? Khi bị mắc kẹt trên một hòn đảo bao quanh bởi hàng ngàn lính vũ trang cùng những tên nịnh hót trung thành luôn theo dõi và lắng nghe, phục vụ một kẻ lạm dụng và không tin tưởng nó. Macro phải kiềm chế tiếng cười khẩy.

Giọng nói lớn của Lucius cắt ngang. " 2 người còn nhớ lần tôi đốt bức thư của nó trước mặt nó không? Tôi nghĩ lúc đó thằng nhãi bật khóc ngay tại chỗ." Marco lắc đầu. " Ngươi thực sự nên đối xử với cậu ta tôn trọng hơn, thằng bé có thể sẽ báo thù ngươi! ! Trộm áo choàng của ngươi hoặc đổ đầy bọ vào thức ăn của ngươi!"Marcus hừ một tiếng như thể ý tưởng đó thật nực cười.

"Thằng nhóc đó sẽ không hại đến con ruồi, quá mềm yếu." Cuộc trò chuyện của họ tiếp tục nhưng bắt đầu mờ dần vào nền khi Macro chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Ông vẫn nhớ sự việc đó, ông không nghĩ rằng mình có thể quên được. Macro biết rằng Gaius tìm thấy sự an ủi trong những bức thư của mình, cả trong việc gửi chúng và háo hức đọc bất kỳ bức thư nào anh nhận lại. Bản thân ông thường được giao nhiệm vụ kiểm tra các bức thư trước khi chúng đến tay Gaius hoặc rời khỏi đảo theo lệnh của Tiberius. Ai có thể trách cậu bé vì điều đó? Cậu bị cô lập, những lá thư là một hình thức thoát khỏi hòn đảo này chắc chắn.

Vì vậy, khi một ngày nọ họ đi ngang qua cậu bé nhận được một đợt thư mới và do Marcus cố ý thả một bức thư mà cậu ta nhận được từ các em gái của mình vào ngọn đuốc gần đó, Macro biết hoặc dự đoán rằng cậu bé sẽ buồn bã. . Cậu bé đang bắt đầu đọc nó khi nó bị phá hủy, sẽ mất thời gian để cậu gửi lại một bức thư báo cáo về sự phá hủy của nó và yêu cầu một bức thư khác. Những người đưa tin dù di chuyển nhanh hơn bằng thuyền cũng tốn thời gian. Bất cứ điều gì có trên đó đã bị mất mãi mãi.

Cậu bé đã khép mình lại, nhìn xuống đất và tỏ ra rụt rè. Đủ thông minh để biết rằng bất kỳ sự kháng cự nào cũng sẽ không kết thúc tốt đẹp cho mình. Ít nhất đó là hình ảnh mà cậu đã truyền tải và tất cả họ đều đã chấp nhận điều đó, kể cả Macro. Marcus và những người khác cười đùa và giễu cợt nhau và bỏ lỡ điều gì đó mà Macro đã không khi ông lặng lẽ quay lại nhìn cậu bé.

Bề ngoài, cậu bé, không, giờ đã là một thanh niên, đã quay đầu đủ nhẹ nhàng để lộ ánh mắt của mình, lạnh lùng và tập trung, vào tầm nhìn của Macro. Ánh mắt của Gaius khóa chặt vào Marcus, và trong khoảnh khắc đó, Macro nhìn thấy qua vỏ bọc, chiếc mặt nạ mà Gaius đeo mà tất cả họ đã nhầm lẫn là con người thật của cậu ta. Đôi mắt tỏa ra một sự lạnh lùng sâu thẳm, một sự quan sát có tính toán, loại quan sát mà hấp thụ mọi chi tiết.

Đầu của Gaius ngẩng lên, và đôi mắt ghim chặt vào Marcus với ánh nhìn không thể nhầm lẫn của một người ghi nhớ một khuôn mặt với ý định không bao giờ quên. Macro biết ngay lúc đó rằng, mặc dù còn trẻ, Gaius Caesar Germanicus không phải là người quên đi một sự xúc phạm đối với mình. Ngực ông thắt lại. Ông đã từng thấy ánh nhìn đó chỉ một lần trước đây, sau một cuộc xung đột nhỏ, khi một chiến binh đối phương đã bị diễu hành trước các quân đoàn. Người đàn ông đó đã mang ánh nhìn tương tự trước khi nhận phán quyết của Tiberius. Đôi mắt của Gaius giờ đây mang cùng ánh sáng chết chóc đó, ánh nhìn của một người sẽ thấy kẻ thù của mình bị khuất phục. Triệt để. Cuối cùng. Gaius sẽ không quên. Và Macro biết ngay lúc đó, không nghi ngờ gì nữa, rằng ông cũng nên nhớ kỹ điều đó.

" Chỉ huy trưởng Marco!" Một giọng nói vang lên từ xa, cắt đứt dòng suy nghĩ của ông. Macro dừng lại, họ chỉ cách cửa phòng cố vấn một đoạn. Ông nhìn lại, thấy một trong những người đưa thư riêng của mình đang tiến tới, mang theo một bó cuộn thư. "Lô thư mới nhất cho ngài." người đàn ông nói, cúi chào một cách lịch sự. Macro ra hiệu cho Marcus và Lucius đi trước và đảm nhận vị trí bảo vệ cuộc họp.

Macro chăm chú xem xấp thư. Ông lướt ngón tay cái dọc theo cuộn thư đầu tiên, phá con dấu và mở ra để lộ một thông điệp ngắn gọn gửi cho ông từ một trong những trạm biên giới ở Gaul. Lông mày ông nhăn lại trước những lời: báo cáo các vụ rối loạn dọc theo tuyến đường thương mại phía bắc. Tin đồn về căng thẳng dâng lên từ Britannia. Có lẽ không có gì nghiêm trọng, ông tự nhủ, nhưng đáng để theo dõi. Rắc rối ở Gaul luôn có hiệu ứng lan tỏa, và bất kỳ dấu hiệu nào của bất ổn trong thương mại Britannia có thể có nghĩa là những gián đoạn tiếp theo trong khu vực.

Cuộn thư tiếp theo thu hút sự chú ý của ông vì một lý do khác. Cuộn này, có dấu ấn của thống đốc Judea, dài hơn, chứa đầy những báo cáo về sự bất ổn gia tăng. Không có gì cụ thể, chỉ đề cập đến các cuộc tụ tập và một nhân vật đang nổi lên gây chú ý trong cộng đồng Do Thái. Macro nhếch mép cười khinh bỉ. Judea luôn là vùng đất rắc rối, và cứ mỗi vài năm họ lại khuấy động và khẳng định niềm tin của ông rằng họ gây ra nhiều rắc rối hơn giá trị của họ.

Khi ông chuyển sang món cuối cùng, ông thấy sự tò mò của mình lên đến đỉnh điểm. Đó không phải là một bức thư mà là một bưu kiện nhỏ gửi cho Gaius trẻ tuổi, mở nó ra thấy bên trong có một số cuốn sách nhỏ. . Ông xem xét chúng nhanh chóng. "The Gallic War" của Julius Caesar. Điều đó hợp lý khi cậu bé muốn học hỏi từ tổ tiên nổi tiếng của mình. Cuốn tiếp theo là "Odyssey" của Homer, một trong những cuốn sách yêu thích của Macro. Cuốn cuối cùng là một cuốn mà Macro đã nghe nói đến nhưng chưa đọc qua, "Nicomachean Ethics" của Aristotle. Theo những gì Lucius đã nói với ông, nó liên quan đến việc sống một cuộc sống tốt đẹp hay hạnh phúc hoặc một lý tưởng triết học nào đó. Những điều như vậy chưa bao giờ thu hút Macro nhưng dường như chúng lại thu hút Gaius, có lẽ cậu ta đang cố gắng tìm ý nghĩa trong thời gian ở Capri? Dù sao đi nữa, qua kiểm tra nhanh từng cuốn không thấy có gì đáng nghi, không có ghi chú hay thông điệp ẩn nào. Ông không tàn nhẫn đến mức tước đoạt những thứ này khỏi cậu bé.

"Mang gói hàng này trực tiếp đến phòng của Gaius." Ông ra lệnh cho người đưa tin rồi tiến đến phòng họp với những bức thư trong tay. Phòng họp đầy tiếng thì thầm nhỏ khi ông bước vào. Những bức thư của ông là lý do tốt cho sự chậm trễ của ông. Quét nhanh qua căn phòng, ông ghi nhận những cố vấn tụ tập. Không khí trong phòng dày đặc sự căng thẳng không nói thành lời, một số trong số họ cố gắng che giấu sự khinh bỉ với Tiberius hoặc chính ông. Nhiều người trong số họ, ông biết, không hài lòng với việc ông thay thế Sejanus làm Chỉ huy trưởng, đặc biệt là vì ông đã đóng vai trò trong thất bại của gã.

Khi ông ngồi xuống, ánh mắt sắc bén của Tiberius gặp ánh mắt ông, và Macro thẳng lưng lên, hắng giọng để phá vỡ sự im lặng.

"Xin lỗi, Caesar," ông bắt đầu, giọng thấp nhưng đều, "Thần bị trì hoãn bởi tin tức mới. Rắc rối đang nhen nhóm trở lại ở những khu vực xa nhất của Gaul, đặc biệt là do các tranh chấp và các cuộc đột kích nhỏ vào thương mại của chúng ta với Britannia. Những đặc vụ khiêm nhường của ngài trong khu vực báo cáo rằng các khiếu nại dần trở nên phổ biến và một số tuyến thương mại quá bất ổn để kinh doanh."

Tiberius ngẩng đầu lên trần nhà thở dài. " Lũ Gaul khốn kiếp... Britannia luôn là hòn đảo của đám man rợ." Ông thở dài nặng nề, như thể những lời nói đó đè nặng lên ông. "Chính xác là ai đang phàn nàn về tình hình, Macro?"

"Chủ yếu là thương nhân và người buôn bán nhỏ lẽ, nhưng cũng có một vài khu định cư trong khu vực, Caesar. Họ ngày càng bực bội với các vụ trộm cắp và sự chậm trễ của lợi nhuận và hàng hóa của họ. Tôi nghi ngờ việc can thiệp mạnh là cần thiết, nhưng có lẽ gửi ai đó đến điều tra tình hình sẽ là khôn ngoan?"

Một trong những người đàn ông lớn tuổi có mặt, một bô lão mắt diều hâu tên là Gallus, khịt mũi lắc đầu. "Thương nhân luôn than vãn về sự chậm trễ như thể một đồng tiền bị mất thì chúng sẽ chết. Không gì khác lũ bán hàng rong với đám ăn xin."

"Bất kể là thế nào," Macro phản biện. "Những lời khiếu nại đó đến tai người dân sống khắp tỉnh Gaul và họ ngày càng trở nên bồn chồn với mỗi tin đồn mới."

Tiberius liếc nhìn Gallus, người nhún vai. "Theo dõi kỹ việc này," Ông ta tạm thời bỏ qua vấn đề này. Ông ta trông có vẻ chán nản với các thủ tục, điều này không có gì lạ. Khi năm tháng trôi qua và ông ta già đi, Tiberius ngày càng trở nên lười biếng và thường xuyên bực bội khi bị bỏ lại một mình.

"Vấn đề khác mà thần được thông báo là ở Judea." Ông nhanh chóng mở cuộn giấy ra đọc. "Bất ổn tôn giáo, tập hợp xung quanh một nhân vật trung tâm ngày càng trở nên nổi tiếng theo từng ngày, cho đến nay ta chưa có tên nhưng họ đang gây ra sự xáo trộn trong giới địa phương. Không có bạo lực, nhưng... đủ để làm cho những người của chúng ta ở đó cảm thấy không yên."

"Những bất ổn tôn giáo ở Judea... không ngờ tới nhỉ... ai đã từng nghe về chuyện đó?" Tullius, một cố vấn khác, chế nhạo cả Macro lẫn tình hình. "Không có một điều đáng kể nào về cái hố rác đó, thậm chí không đáng để thảo luận."

"Có những mối lo ngại liên tục," Macro xen vào, "rằng lần này số lượng người theo dõi đông hơn hẳn." Đôi mắt mệt mỏi của Tiberius gần như không chớp lấy một chút quan tâm. "Bah," Tullius rên rỉ, uống một ngụm lớn từ cốc của mình. "Chỉ là một tên Do Thái khác đang giảng đạo, không nghi ngờ gì, hãy để chúng chơi trò chơi tôn giáo của chúng, cuối cùng nó sẽ chẳng ý nghĩa gì, tất cả những gì quan trọng là những gì liên quan đến Rome." Hoặc liên quan đến Villa mới mà ngươi đang xây dựng

Sự khinh bỉ của các bô lão với Macro là điều rõ ràng, và ông biết. Macro biết rằng một số người ở đây không coi ông là gì hơn một kẻ cơ hội, mà ông có thể tự thừa nhận rằng mình đúng như thế, một kẻ cơ hội từ Alba Fucens. Con chó canh mới đã thay thế Sejanus sau khi tham vọng của hắn trở nên quá rõ ràng. Nhưng không ai dám công khai nói vì ông có được sự ủng hộ của Tiberius.

"Hãy chuyển sang các vấn đề khác, những tên ủng hộ còn lại của Sejanus," Tiberius nói chậm rãi, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng, xoa tay lên trán. "Những tàn dư vẫn còn lẩn khuất trong bóng tối, chúng ta nên có biện pháp để triệt phá chúng hoàn toàn."

Có một loạt những lời thì thầm tán thành, và Macro cảm thấy một niềm kiêu hãnh nhỏ nhoi trong lòng vì cách mình đã tận dụng được tình hình. Sự phản bội của Sejanus vẫn còn mới mẻ trong tâm trí mọi người; mọi cố vấn có mặt đều nhớ rõ sự ảnh hưởng mà hắn đã đạt được, họ đã suýt rơi vào ảnh hưởng của hắn hoặc lưỡi dao của những kẻ ám sát của hắn như thế nào. Macro đã chứng kiến điều đó tận mắt, những tên lính thì thầm, các thượng nghị sĩ gần gũi với Sejanus, những người nghĩ rằng họ có thể có lợi nếu họ cam kết trung thành với Chỉ huy trưởng. Bằng cách nào đó, Macro hiểu họ không thích ông hoặc ít nhất là không thích vị trí của ông, vị trí đó đã chứng tỏ là một vị trí rất có ảnh hưởng trong đế chế.

" Chúng bám lấy kí ức về Sejanus như chó bám xương người chết," ông nói, giọng đầy khinh bỉ. "Phần lớn đã bị thanh trừng hoặc bị đày đến những vùng đất cô lập nhất của đế chế, nhiều người đã đến xin lòng khoan dung rộng lượng của ngài, Ceasar." Một số người gật đầu, dù một hoặc hai người ngồi không thoải mái trên ghế của mình, có lẽ là bạn của những người đó, hoặc của chính Chỉ huy trưởng bị hành quyết.

"Còn một vấn đề nữa," một giọng nói lạ từ phía sau phòng vang lên, "mà chúng ta chưa đề cập đến, Gaius."

Chỉ riêng cái tên thôi cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người. Tullius nhướng mày, rõ ràng là khó chịu. " Thằng nhãi cần được kỷ luật, nếu các vị hỏi ta. Nó tự do đi lang thang trong những hành lang này và làm theo ý mình, không chỉ mình nó, mà cả đám ăn không ngồi rồi trẻ tuổi trên hòn đảo này!"

"Vậy thì tốt là ta không hỏi ngươi, Tullius." Một giọng nói lạnh lùng, tỏa ra sự đe dọa, căn phòng lập tức trở nên im lặng. "Ta không cần nhắc nhở ngươi rằng cháu trai của ta không liên quan gì đến ngươi, đúng không?" Tiberius đã ngồi thẳng dậy trên ghế, trông giống Hoàng Đế Imperator hơn bao giờ hết, nghiêng người về phía trước, hai tay nắm chặt lại. "Có lẽ ngươi cùng miệng ngươi mới cần biết tôn tị trật tự, ngươi là ai mà dám xen vào chuyện gia đình của Caesar?"

Tullius cúi đầu xuống, mồ hôi và run rẩy, "X-xin tha thứ cho thần, Caesar, xin tha thứ cho thần, thần chỉ có mối quan tâm, thần chỉ là một đầy tớ khiêm nhường." Macro biết rằng mặc dù cách tiếp cận này hiệu quả, nhưng nó là một trong những lý do khiến Tiberius bị các bô lão ghét bỏ. Augustus, đã làm tốt hơn nhiều trong việc không phô trương quyền lực rõ ràng trước mặt họ. Làm cho những ông già đó thích ông hơn và cảm thấy quan trọng. Macro quyết định can thiệp.

" Thưa bệ hạ, nếu thần có thể... Gaius đã 19 tuổi và sẽ có lợi nếu được huấn luyện một chút, ngài cũng biết rõ những lợi ích của việc này. Thần sẽ đảm nhận việc giám sát, đảm bảo nó hiểu được ý nghĩa của việc được ban tặng một món quà như vậy, ý nghĩa của việc mang tên của bệ hạ." Ông để một khoảnh khắc lắng đọng, rồi tiếp tục. "Thần không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để đảm bảo nó được dạy dỗ.... và cư xử đúng mực."

Gallus bình tĩnh trở lại. " Ngươi đang phí thời gian của mình, Macro. Thằng nhãi đó quá yếu đuối." Macro phớt lờ, thay vào đó theo dõi Tiberius khi ông nhắc tới đề xuất này, môi Hoàng Đế giật giật như để lộ một ý tưởng, một sự thích thú đen tối nhưng tinh tế lóe lên trong mắt ông ta. Tiberius ngả lưng, ngón tay gõ suy tư trên mặt gỗ bóng của bàn.

"Phải, nhiều người trong số các ngươi đã đưa con trai đến đây, chúng có thể hưởng lợi thậm chí từ một số buổi huấn luyện thể chất ngắn gọn, để chuẩn bị cho chế độ huấn luyện của quân đoàn." Giọng Hoàng Đế nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự hài lòng rùng rợn. "Hãy để Caligula huấn luyện dưới sự giám sát của Chỉ huy trưởng Praetorian, Macro. Nhưng nó phải huấn luyện một mình, trước sự chứng kiến của những người khác."

Tiếng xì xào lan truyền khắp phòng, và Macro ngay lập tức hiểu trò chơi của Tiberius. Mọi cậu bé quý tộc trẻ khác sẽ tập luyện cùng nhau ngày này qua ngày khác, tạo nên sự gắn kết qua những vết bầm, vết cắt, chịu đựng sự mệt mỏi và tình bạn hữu biến người lạ thành bạn hoặc ít nhất là đồng minh. Bằng cách huấn luyện một mình trước sự chứng kiến của họ, Gaius sẽ không có ai để chia sẻ gánh nặng và sự cô lập của cậu ta sẽ khiến cậu ta khác biệt, nuôi dưỡng sự oán giận giữa những người đồng trang lứa, những người sẽ coi đó là một đặc quyền khác, một ân huệ từ người đứng đầu của Vệ binh Praetorian.

"Caesar," Macro bắt đầu, chọn lời cẩn thận, "việc huấn luyện một mình sẽ làm cậu ta khác biệt, , vâng ... nhưng đồng thời cũng có thể gieo rắc sự ác cảm trong số những người khác. Chúng sẽ nghĩ rằng cậu ta đang nhận được sự đối xử đặc biệt, chúng là những người trẻ tuổi với cái tôi to lớn, thường thiếu lý trí hoặc sự trưởng thành."

Tiberius nở một nụ cười nhạt. " Chính xác. Cha của nó đã đứng ở một vị trí riêng biệt so với toàn bộ người La Mã khác. Nếu nó muốn được giống như cha nó, nó sẽ phải theo bước chân của cha nó. Nếu nó không thể chịu nổi sự khinh bỉ của mấy thằng nhóc con thì nó có đáng trở thành người đứng đầu?"

" Thần đã hiểu, Caesar," Macro đáp lại, giữ giọng điệu của mình đều mặc dù tâm trí ông đang xoay chuyển với sự lo lắng. " Thần sẽ làm theo lệnh của ngài, thần sẽ đảm bảo rằng cậu ta sẽ được huấn luyện theo cách tốt nhất"

Một sự im lặng bao trùm tất cả. Tiberius ngả người ra sau, trông gần như hài lòng, như thể toàn bộ sự việc vừa qua đã mang lại cho ông ta chút niềm vui giữa những khó chịu thường ngày. Macro hiểu rõ không nên đánh giá thấp khả năng giữ mối hận thù và trí nhớ của Gaius. Cậu bé đã cho thấy rằng cậu có thể chịu đựng những sự lăng mạ với sự lặng lẽ, nung nấu. Macro chỉ có thể tưởng tượng cậu sẽ phản ứng thế nào khi nhận ra rằng sự cô lập và thù địch là có chủ ý, được tạo ra bởi người tuyên bố muốn chuẩn bị cho cậu kế vị. Gaius thiếu sự khôn ngoan của sự trải đời, và chắc chắn dù có kiểm soát tốt đến đâu, cậu ta vẫn có lòng kiêu hãnh của một hoàng tử trẻ cháy bỏng trong tim, cuối cùng cậu ta sẽ bùng nổ.

Cuộc họp tiếp tục mà không có nhiều biểu hiện phô trương, thảo luận về thuế, các thành viên mới tham gia đội cận vệ Praetorian và các yêu cầu cá nhân đối của Hoàng Đế. Mối quan tâm chính là sự cạn kiệt đều đặn của ngân khố do Tiberius chi tiêu xa hoa nhằm nâng cấp nơi ở để nâng cao các bữa tiệc và lễ hội mà ông ta tổ chức với tần suất ngày càng cao và bảo mật của chúng. Gnaeus Cornelius, người mà Macro cố gắng tránh xa vì ông ta là một kẻ cực kỳ chán ngắt, đã đưa ra vấn đề chi phí với một cái nhìn lén về phía Tiberius, ám chỉ rằng sự căng thẳng như vậy sẽ đòi hỏi phải tăng thuế hoặc cắt giảm chi tiêu ở một số khu vực khác. Tiberius cau mày, gạt bỏ vấn đề, trấn an các bô lão rằng bất kỳ ai sống ở đây, chắc chắn sẽ hiểu và đánh giá cao giá trị của chúng. Gnaeus ngay lập tức im lặng.

Cuối cùng, khi màn đêm bắt đầu buông xuống đảo, cuộc họp được kết thúc mà không có nhiều ồn ào, các cố vấn thu gom các cuộn thư và lẩm bẩm với nhau. Khi Macro đi theo sau Tiberius, một suy nghĩ chợt đến với ông.

Nếu Gaius không thể tha thứ cho việc một lá thư bị đốt, thì cậu sẽ cảm thấy thế nào với Tiberius, người không chỉ xúc phạm mà còn làm nhục và thao túng cậu ta ở mọi bước đường, người đã phá nát gia đình cậu ta, và một lần nữa vạch ra ranh giới của sự cô lập quanh câu tạ như thể coi cậu ta là một con thú bị nhốt trong lồng để bị chọc ghẹo, kích động và chế giễu. Một ngày nào đó, đôi mắt lạnh lùng, cảnh giác của cậu ta có thể quay lại, , không chỉ với Marcus, mà cả với người đã góp phần tạo nên chúng.

Và, Macro nghi ngờ, ngày đó sẽ đến sớm hơn bất kỳ người nào dự đoán

Bạn đang đọc Trở thành Hoàng Đế La Mã sáng tác bởi vongoladex

Truyện Trở thành Hoàng Đế La Mã tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.