Chương 48
Kiều An nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, lau tay nói: "Ở giai đoạn đầu của quá trình hóa yêu, có thể loại bỏ yêu khí ra khỏi cơ thể người."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Kiều An, chuyện này hoàn toàn chưa từng nghe thấy.
Chỉ có Cỏ Thanh Thanh kích động hét lên: "Cái này tôi biết! Có một chị gái đã nói, rất rất lâu về trước, có một Hoa Đà của giới yêu vật, mọi người đều gọi ông ấy là Lục Tiên. Nhưng nghe chị tôi nói Lục Tiên đã đến tuổi, đã già rồi chết, không biết còn có con cháu nào để lại không."
Liêm Ngôn Thành nhanh tay nhất, lập tức cầm máy tính bảng lên tra tên Lục Tiên trong cơ sở dữ liệu, tìm ra thông tin của Lục Tiên: "Con cháu của Lục Tiên cũng giống như cha mình, hành nghề y, nhưng sau đó yêu một người. Thời đó cấm yêu đương giữa người và yêu, ông ấy trốn đi, ẩn cư trong rừng sâu. Con cháu của họ cũng yêu con người, lại tiếp tục trốn..."
Liêm Ngôn Thành lật xem tài liệu: "Hiện tại là đời thứ năm, sống ở thị trấn, làm nghề nuôi heo."
Chị Gương khó khăn nói: "Mới có mấy đời thôi, sao lại khác với tổ tiên nhiều đến vậy?"
Kiều An nghĩ đến đệ tử đời thứ mười tám của Thiên Thương Môn nhà mình mới chỉ là người nhặt rác, đột nhiên cảm thấy an ủi.
...
Anh thử coi anh ta như con heo của mình xem?
Vương Phú Lâm lớn lên ở trấn Thạch Hồ. Về việc học, mặc dù anh ta có lòng nhiệt huyết nhưng đối phương dường như không quan tâm đến anh ta. Cố gắng hết sức mới vào được một trường đại học vô danh, lấy được tấm bằng tốt nghiệp.
Đến lượt tìm việc lại khó khăn, anh ta không có tấm bằng tốt nghiệp danh giá để làm "gạch lót đường", chuyên ngành lại không phù hợp. Đúng lúc anh ta đang đứng ở ngã tư đường đời, hoang mang không biết đi đâu về đâu thì một bản tin kinh tế đã thu hút sự chú ý của anh ta.
Bản tin nói rằng một sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng nào đó đã về quê nuôi heo và cuối cùng làm giàu.
Vương Phú Lâm nhớ lại mình từ nhỏ đã có duyên với động vật, có lẽ cũng có thể thử.
Vì vậy, Vương Phú Lâm bắt xe về thị trấn quen thuộc của mình, bắt đầu nuôi heo.
Trước khi người của Cục Quản lý Yêu Quái đến, Vương Phú Lâm đang chuẩn bị viết một cuốn sách chuyên ngành về nuôi heo. Anh ta đã nghĩ ra cả tên sách, là "Luận về Khoa học Nuôi Heo". Nội dung chủ yếu chia làm hai phần lớn, một là sinh lý, hai là tâm lý. Về mặt sinh lý cần cho ăn, cho uống nước một cách khoa học và phải tiêm phòng định kỳ cho heo.
Về mặt tâm lý, phải để heo giữ được tâm trạng vui vẻ, tạo cho chúng môi trường sống thoải mái. Dù sao thì tâm rộng thì thể béo, dù là người hay heo đều đúng. Tặng kèm độc giả một bản viết "Chăm sóc heo nái sau sinh".
Anh ta tin rằng khi cuốn sách này của mình viết xong, nhất định sẽ nổi tiếng, trở thành nhân vật hàng đầu trong ngành chăn nuôi heo.
Khi anh ta đang miệt mài viết, Kiều An đến trại heo của Vương Phú Lâm.
Vương Phú Lâm ban đầu nghĩ cô ấy được giới thiệu đến mua heo. Kết quả cô ấy vừa đến đã hỏi: "Bố anh có phải tên là Vương Thiện không?"
Vương Phú Lâm gật đầu: "Đúng vậy, cô biết bố tôi sao?"
Kiều An làm theo quy trình, xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận: "Tôi là nhân viên của Cục Quản lý Yêu Quái, mời anh đi giúp đỡ một chút."
Đây tương đương với thẻ cảnh sát, có hiệu lực pháp lý. Tuy nhiên, trong mắt Vương Phú Lâm, thứ này giống như trò đùa vậy. "Cục Quản lý Yêu Quái" là gì chứ, chưa từng nghe thấy bao giờ.
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |