Ác thú
“Chạy!”
Rầm!
Cửa phòng đột ngột bị đá văng, dao phay mang theo gió rét chém xuống, sàn nhà bằng gỗ liền bị chém làm hai nửa!
Tang thi ở đại sảnh bị kinh động, trong nháy mắt nhào đến mọi người. Lam Nguyệt Thược phát ra tiếng hét chói tai, bị Trần uy khí thế hung hăng bóp cổ, một tay xách lên!
“Cứu, cứu mạng!!”
Hai chân Lam Nguyệt Thược treo trên không, liều mạng đá đạp lung tung, nghẹt thở khiến trước mắt cô một trận biến đen, gần như bị Trần Uy bóp đến gãy cổ.
Ngay thời khắc then chốt, Tiếu Kha Ngải đứng gần Lam Nguyệt Thược lập tức nhảy lên, hung hắng cắn lên cánh tay của Trần Uy. Vết cắn trực tiếp chảy máu, Trần Uy kêu đau một tiếng, liền ném cậu ta cùng La Nguyệt Thược ra ngoài.
“A!”
Tiếu Kha Ngải cùng Lam Nguyệt Thược đồng thời ngã xuống, được Tần Phú cùng Lâm Kiều dùng sức lôi đi. Lúc này toàn bộ tang thi nghe tiếng kéo đến, mắt thấy sắp bao vây bọn họ.
Trên mặt đất có một khe hở do Trần Uy chém xuống, dưới đáy một mảnh sâu thẳm. Trong lúc hỗn loạn, Lâm Kiều cùng Tần Phú hai mắt nhìn nhau, Tần Phú trầm giọng nói: “Nhảy xuống!”
Trần Uy lần nữa vung dao phay xuống, mọi người tản ra bốn phía. Tần Phú đá văng một con tang thi ra mấy mét, bắt lấy cánh tay Lâm Kiều, cùng cậu nhảy vào khe hở kia.
Tiếu Kha Ngải: “Chết tiệt đây là nơi nào tôi không muốn nhảy xuống dưới đâu!”
Văn Lộ Na: “Nhảy lẹ đi ba!”
Cô đạp một cước sau lưng Tiếu Kha Ngải, dứt khoát đạp cậu xuống dưới. Sau đó liền kéo tay Lam Nguyệt Thược cùng nhau nhảy xuống.
Khe hở không lớn, Lối đi bên trong miễn cưỡng chứa được một người, chẳng qua vách tường bốn phía lồi lõm. Trán Lâm Kiều vô tình bị đụng trúng, cảm giác có chất lỏng ấm áp chảy xuống, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cậu còn chưa kịp lau đi, liền rơi khỏi lối đi hẹp, được Tần Phú tiếp lấy vững vàng.
“Cậu bị thương.”
Tần Phú một tay ôm Lâm Kiều, nhíu mày kiểm tra vết thương trên trán cậu: “Còn tốt, chỉ bị sượt qua da thôi.”
Trong đầu Lâm kiều nghĩ: Hắn vẫn chưa rửa tay.
Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, ngoài miệng vẫn không có nói ra.
“Khụ khụ khụ khụ khụ!”
Tiếu Kha Ngải vừa từ khe hở rớt xuống, nhìn thấy một màn này lập tức lớn tiếng ho khan.
Lâm Kiều: “…”
Cậu đẩy tay Tần Phú, lui về sau một bước.
Văn Lộ Na cùng Lam Nguyệt Thược cũng trước sau rơi xuống, cánh tay Lam Nguyệt Thược bị rạch ra một vết thương, may mắn cùng Lâm Kiều giống nhau cũng không sâu lắm, xử lý đơn giản liền tốt.
Vóc dáng Trần Uy to lớn khác người, hiển nhiên khe hở kia cũng không đủ rộng để hắn chui xuống. Mọi người tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, quan sát bốn phía, phát hiện nơi này là một không gian bên dưới bệnh viện tâm thần.
Lâm Kiều cùng Tần Phú từng xuống tầng ngầm dưới lòng đất nhưng nơi này dường như không hề liên thông với tầng ngầm kia, thậm chí cả căn phòng ngầm kia.
“Vận khí quá kém.”
Tần Phú nói: “Vừa vào liền chạm mặt Trần Uy.”
Lâm Kiều mặt không biểu cảm: “Đều do anh.”, gian phòng mới vừa rồi kia, là Tần Phú chọn.
Tần Phú: “Ừ ừ ừ, đều do tôi”, nói xong liền xoa mặt thanh niên một cái.
Tiếu Kha Ngải: “Ya húuuuuu...”
Văn Lộ Na: “…”
Lâm Kiều: “…”
Kết quả chính là, sau đó vô luận Tần Phú nói gì, Lâm Kiều đều không để ý đến anh.
Không gian dưới đất một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy đường ra. Mọi người chỉ có thể tiến lên phía trước, xem phía trước có cái gì.
Không khí tràn ngập mùi mục nát, nơi này âm u lạnh lẽo lại ẩm ướt, Dưới chân luôn luôn có nước đọng, không để ý liền đạp phải.
Lâm Kiều đạp lên một vũng nước đọng, nước bắn tung tóe lên ống quần của Tần Phú.
Tần Phú: “…Lần thứ ba.”
Lâm Kiều không lên tiếng.
Tần Phú: “Lần thứ ba văng trúng tôi.”
Lâm Kiều không lên tiếng.
Tần Phú: “Cậu đang giận tôi hả? Một chữ cũng không nói…”
Tiếu Kha Ngải: “Anh.”
Lâm Kiều nghiêng đầu: “Sao?”
Tần Phú: “…”
“Bên kia có ánh sáng.”
Tiếu Kha Ngải chỉ cách đó không xa: “Có cần qua đó nhìn thử một chút không?”
Lâm Kiều: “Đi.”
Nói xong, cậu nhấc chân đi về hướng bên kia…
Thuận tiện lại đạp lên một vũng nước đọng.
Tần Phú lần thứ tư bị văng nước: “…”
Tia sáng trong bóng tôi dưới đất phá lệ nổi bật, mọi người còn chưa hoàn toàn đến gần, liền ngửi thấy một mùi máu tanh gay mũi… là từ một căn phòng bay ra.
Ánh sáng màu vàng ló ra từ khe cửa, Lâm Kiều xuyên qua khe cửa liếc thấy một màu đỏ thẳm, nét mặt hơi ngưng trọng.
Cửa phòng bị đẩy ra, mùi tanh hôi kia lập tức vọt ra. Mặc dù mấy ngày qua mọi người đã quen với cảnh máu me, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, vẫn có người biến sắc.
Căn phòng này tương tự phòng giải phẫu, trên bàn mổ có một người đang nằm, đã bị cắt rời. Trừ những thứ này ra, bốn phía phòng phẫu thuật không biết rải rác bao nhiêu chân tay cụt thịt vụn, phần lớn đều đã thối rữa, không ít con dòi mập mềm đang ngọ nguậy giữa những cục thịt đỏ tươi, khiến người xem da đầu tê dại.
“Oẹ….”
Lam nguyệt Thược che miệng trốn qua một bên, Tần Phú bước đến giữa phòng, phát hiện thi thể trên bàn mổ đã bị cắt mất đầu, chỉ còn tay chân bị cắt rời cùng phần thân.
Xác chết không đầu được bao quanh bởi bộ quần áo rách nát, Tần Phú nhặt lên một mảnh trong đó, nói: “Là quần áo viện trưởng.”
Lâm kiều đứng bên cạnh nhìn, không lên tiếng.
Tần phú đột nhiên rất muốn kéo người này vào lòng xoa một trận.
Vẫn còn giận.
Trong lòng anh nghĩ như vậy, đưa tay hướng Lâm Kiều, mềm giọng:"Là tôi sai, đừng tức giận, được không?"
Lâm kiều liếc anh một cái, mặt không đổi đẩy cái tay kia ra.
Tần Phú: Dỗ được rồi.
Anh nói: "Cậu cảm thấy đây là ai?"
Lâm kiều nói: "Ngoại hình giống viện trưởng nhưng không quá giống."
"Đúng vậy."
Tần Phú nói: "Giống nhân viên ở đây hơn."
Bọn họ vây quanh quan sát thi thể không đầu một lúc, phát hiện cái xác này không phải viện trưởng, mà là một nhân viên bọn họ từng gặp qua.
"Có người tiến hành thí nghiệm nào đó ở chỗ này."
Tần Phú nói: "Phương pháp cắt rời cùng cách hung thủ sát hại Ngô Nguyệt Minh giống nhau như đúc."
Lâm Kiều: "Nếu như đây là Trần Uy làm, vậy chắc chắn hắn biết nơi này, chúng ta không thể ở đây quá lâu."
Tần Phú vuốt cằm nói: "Trước tiên xem chỗ này còn có gì không đã, tránh bỏ sót manh mối."
Thé nhưng trong phòng phẫu thuật, trừ chân tay cụt cũng không có thứ gì có giá trị, bọn họ tìm kiếm một vòng cuối cùng không có kết quả.
Đang lúc mọi người chuẩn bị rời khỏi chỗ này, Tần Phú dường như phát hiện ra gì đó, nói: "Chờ một chút."
Anh đi tới cửa, xuyên qua khe cửa quan sát bên ngoài. Cách đó không xa, có một thứ gì cực kì to lớn ẩn núp trong bóng tối, thân hình mơ hồ hiện ra.
Lâm kiều: "Thế nào?"
"Bên ngoài có thứ gì đó."
Tần Phú nhỏ giọng nói: "Tôi dẫn nó đi hướng khác, còn mọi người chạy khỏi chỗ này."
Văn Lộ Na cả kinh, lập tức nói: "Không được, anh..."
Lâm Kiều cắt đứt lời cô: "Có thể toàn thây trở về?"
"Có thể."
"Được."
Lâm Kiều nói: "Mười phút sau tập họp hướng tây bắc, gặp lại sau."
Tần Phú chậm rãi nhướng mày: "Gặp lại sau."
Anh bước ra khỏi phòng, trở tay đóng cửa, bóng lưng biến mất trong bóng tối.
Một lát sau, một tiếng gầm nhỏ từ ngoài cửa vang lên, có thứ gì to lớn đang di chuyển, thậm chí mặt đất cũng hơi rung động.
Không lâu sau, tiếng gào kinh khủng đi xa, bên ngoài một mảnh an tĩnh.
Lâm kiều đẩy cửa phòng, nói: "Đi thôi."
Văn Lộ Na nhìn cậu chằm chằm: "Tôi nghĩ cậu sẽ cản anh ta lại."
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: "Tôi tin tưởng hắn."
Văn Lộ Na nghẹn họng, không nói gì.
Quái vật không còn ở đó nữa, bao gồm cả bóng người Tần Phú cũng không thấy đâu. Mọi người vội vàng rời khỏi căn phòng, trốn đến nơi an toàn.
Vài phút sau, một tiếng gào thê lương vang khắp không gian dưới đất. Lâm Kiều theo hướng đó nhìn sang, không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tần Phú từ trong bóng tối đi ra.
Người đàn ông vừa mới giải quyết xong con quái vật kia, cả người đẫm máu, khí tức giết chóc trong mắt anh vẫn chưa biến mất. Nhưng khi đối diện tầm mắt của Lâm Kiều, đáy mắt lạnh như băng lại khôi phục dịu dàng.
Lâm Kiều cứ nhìn Tần phú như vậy, cho đến khi đối phương từng bước một đến trước mặt mình.
"Tôi trở về rồi."
"...Ừ."
Lâm Kiều nhàn nhạt đáp lại, ngay sau đó chuyển tầm mắt: "Vậy chúng ta đi thôi."
"Tôi vừa mới tìm thấy lối ra."
Tần Phú nói: "Chúng ta cần phải đi qua bên kia."
Lâm kiều gật đầu, nhìn thấy trên mu bàn tay Tần Phú có một vết thương, Tiện tay kéo tay anh qua băng bó.
Bọn họ trở lại phòng phẫu thuật, chỉ thấy cách đó không xa có một thi thể quái vật nằm xuống, dài khoảng ba mét, đã bị giết chết.
Lúc quái vật ngã xuống đụng sập một bức tường, sau bức tường xuất hiện một cầu thang, có ánh sáng từ trên cầu thang truyền xuống, đích xác thông lên mặt đất.
Chân cầu thang bị mấy cục gạch chặn lại, Tần Phú cùng Lâm Kiều dọn đi mấy cục gạch,
Tiếu Kha Ngải tiến tới gần quái vật đã chết kia, tò mò quan sắt mặt nó vài lần.
Văn Lộ Na tùy ý xoay đầu lại, giây tiếp theo, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.
"Tiếu Kha Ngải!!"
"Hả?"
Tiếu Kha Ngải đứng tại chỗ, chưa kịp phản ứng. Mà trên đỉnh đầu cậu ta, một cái đầu to lớn xuất hiện trong bóng tối, cái miệng khổng lồ đỏ tươi như máu mở lớn, lộ ra hàm răng dày đặc lạnh lẽo tựa như cưa điện.
Văn Lộ Na: "Mau tránh ra!"
Trong vài giây ngắn ngủi, một thân ảnh thật nhanh nhào đến, đẩy Tiếu Kha Ngải một cái!
Phập.
Từng mảng lớn máu tươi văng tung tóe, nhiễm đỏ cả gương mặt Tiếu Kha Ngải. Cậu ngã mạnh xuống đất, con ngươi kịch liệt co rúc, phản chiếu lại gương mặt nhợt nhạt của Lam Nguyệt Thược.
Một con quái vật xa lạ hiện ra từ trong bóng tối, nó quá mức to lớn, đến mức mọi người chỉ có thể thấy đầu của nó... cùng với người đang bị nó nhai nuốt "Rộp rộp rộp rộp" trong miệng_Lam Nguyệt Thược.
Âm thanh xương bị nghiền nát vang vọng trong không gian dưới đất, nửa người Lam Nguyệt Thược đang nằm trong miệng quái vật, theo động tác nhai nuốt, mảng lớn mảng lớn máu tươi tuôn ra từ miệng quái vật.... Vài phút sau, quái vật "Phụt” xuống đất, phun nửa người còn lại của lam Nguyệt Thược ra ngoài.
Đã không tính là nửa người nữa rồi, Chỉ là một cục thịt đầy máu. Khuôn mặt thanh tú của lam Nguyệt thược đã bị máu tươi nhuộm đỏ, thần sắc một mảnh trống rỗng, tựa như chưa cảm giác được thống khổ, thì đã chết rồi.
Một con ngươi lăn đến bên chân Tiếu Kha Ngải, cậu run rẩy rơi nước mắt: "Lam... Lam Nguyệt Thược..."
"Grào..."
Quái vật phát ra tiếng gầm nhẹ, liếm liếm vết máu trên khóe miệng... giây tiếp theo, con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm Tiếu Kha Ngải, cùng mấy người sau lưng cậu ta.
Con vật hung ác mở lớn cái miệng khổng lồ, răng nhọn nhiễu máu tươi... Vẫn chưa thỏa mãn.
Truyện Trốn thoát trò chơi chết chóc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Lalatete |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |