Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1470 chữ

Chương 16: Đi Theo Chị

"Sao mẹ lại sinh ra cái nghiệt duyên như mày! Sớm biết mày là thứ đê tiện như vậy, lúc sinh ra mẹ đã dìm mày xuống thùng nước cho chết đuối rồi!"

Mẹ cô mắng như tát nước vào mặt cô, cầm lấy cái đòn gánh ở cửa định đánh cô.

Em hai đang ở trong phòng xông ra, ôm chặt lấy Ngô Ái Tú, "Mẹ, mẹ đừng đánh chị cả, đừng đánh, con… con đồng ý…"

"Con tránh ra!" Ngô Ái Tú đẩy Em hai ra, "Hôm nay mẹ không đánh chết nó, nó không phải do mẹ sinh ra!"

"Em hai, em tránh ra." Lâm Thanh Bình cũng muốn giải quyết triệt để chuyện này.

Lúc Ngô Ái Tú thật sự vung đòn gánh đánh tới, Lâm Thanh Bình nắm chặt lấy, chất vấn, "Mẹ, con muốn hỏi mẹ, con và Em hai rốt cuộc có phải là con gái của mẹ không?"

Ngô Ái Tú tức giận giật đòn gánh, nhưng không giật được, "Mẹ nuôi phải đứa con bất hiếu! Leo lên cành cao liền không nhận cha mẹ sao?"

"Nếu phải, mẹ thật sự nỡ để Em hai đến nhà như vậy, bị người ta sai khiến như trâu ngựa? Bị đàn ông đánh đến sống đi chết lại?" Lâm Thanh Bình nghĩ đến kiếp trước Em hai gầy trơ xương, tuổi còn trẻ mà tóc đã bạc trắng, cuối cùng cô đơn thê lương chết trong bệnh viện, liền đau lòng như dao cắt.

Mẹ cô bị hỏi cứng họng, ưỡn cổ, "Bị đánh chắc chắn là do đàn bà không đúng, yên lành sao lại bị đánh? Chiêu Đệ nhà chúng ta nghe lời như vậy, lại chăm chỉ, gả qua đó chỉ có hưởng phúc? Sao có thể bị đánh?"

Luận điệu đổ lỗi cho nạn nhân…

"Hưởng phúc? Mẹ gọi từ sáng đến tối hầu hạ cả nhà già trẻ ăn uống ị đái, buổi tối còn phải hầu hạ già trẻ rửa chân là hưởng phúc? Hay là ra đồng một mình làm việc bằng hai người đàn ông là hưởng phúc? Như vậy rồi còn ba ngày hai bữa bị đánh là hưởng phúc? Phúc khí như vậy, mẹ tự mình hưởng đi! A ——"

Lâm Thanh Bình còn chưa nói xong, trán đau nhói, một cái bát sứ lớn đập vào đầu cô.

Người đập cô, là bố cô từ ngoài đồng về.

Lâm Thanh Bình cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống từ trán, cô sờ một cái, là máu…

Cái bát sứ rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

Em hai bị dọa sợ, vội vàng ôm lấy chị, bắt đầu khóc, "Các người đừng đánh chị, đừng đánh, con… con đồng ý…"

"Không được đồng ý!" Lâm Thanh Bình đứng thẳng người, "Đi theo chị!"

Cô nắm chặt tay Em hai, đột nhiên hạ quyết tâm, đúng vậy, đưa Em hai đi, cô không thể lúc nào cũng ở đây, cô vừa đi, bố mẹ cô không chừng vẫn sẽ nhận tiền sính lễ gả Em hai đi, dứt khoát, mang đi!

Quan trọng nhất, cô mang về, mới có thể để Em hai thật sự có thời gian học hành tử tế.

Chỉ là, cô nói ra câu "đi theo chị" này, khiến người nhà họ Lâm đều chấn động.

Mẹ cô trước tiên cười nhạo cô, "Đi theo mày? Con gái do mẹ nuôi lớn, mày dựa vào cái gì mang đi?"

"Dựa vào, 500 đồng!" Lâm Thanh Bình dõng dạc nói, "Các người không phải muốn 500 đồng tiền sính lễ sao? Con đưa cho các người 500 đồng cũng như vậy, con mang Em hai đi!"

"Mày… thật sự có năm trăm đồng?" Mẹ cô khó tin nhìn cô.

"Đúng!" Lâm Thanh Bình thật sự có. Cố Quân Thành mỗi tháng gửi tiền về nhà, mẹ chồng đều đưa cho cô, lần này anh về thăm nhà, cũng đưa hết tiền tiết kiệm cho cô giữ.

Năm trăm không phải số tiền nhỏ, lấy ra phải một xấp lớn, Lâm Thanh Bình nắm chặt tay Em hai, "Các người tin con, thì chờ, ngày mai con lấy tiền đưa cho các người, các người không tin con, bây giờ đi theo con, chúng ta đi ngân hàng lấy."

Hôm qua đi huyện, cô đã mang theo sổ tiết kiệm, chuẩn bị sẵn sàng dùng tiền lớn, về nhà quên cất đi, hôm nay vẫn còn trong túi vải nhỏ của cô.

Trong chuyện này, phải nói, mẹ cô thật sự rất quyết đoán, xử lý việc rất nhanh, lập tức vung tay, "Đi theo con lấy tiền!"

Đây là đồng ý cho cô mang Em hai đi rồi sao?

"Đi thôi." Rõ ràng là thời tiết nóng nực, lòng Lâm Thanh Bình lại lạnh lẽo, trán cô còn đang chảy máu, nhưng hiển nhiên, bố mẹ cô đều không quan tâm…

Có những người, hai kiếp, đều giống nhau…

Ngay lập tức, cô liền dắt em hai, cùng mẹ cô đi tới huyện lấy tiền.

Thời đại này, xã của họ không có ngân hàng.

Lúc ra khỏi cửa, bố cô cử động, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, lại nuốt trở vào.

Trong phòng tiết kiệm nhỏ ở huyện, Lâm Thanh Bình đếm rõ ràng 50 tờ tiền 10 đồng đưa cho mẹ cô.

Khoảnh khắc đưa tiền ra, cô bỗng có cảm giác từ nay về sau không ai nợ ai.

Ôm Em hai, vừa nhẹ nhõm, lại vừa chua xót.

"Được! Mối hôn sự này của Chiêu Đệ mẹ sẽ không nói nữa, Chiêu Đệ, con theo chị con qua đó ở ít ngày…"

"Không phải ở ít ngày, là sau này sẽ ở cùng con!" Lâm Thanh Bình sửa lại lời bà.

Mẹ cô lúc này vừa mới được tiền, cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, có thể sắm cho con trai rất nhiều thứ, nhất thời cũng không so đo với họ, "Được được được, các con thích ở bao lâu thì ở!"

Sau đó vui vẻ cầm tiền quay về.

Ngược lại là em hai, nhìn mẹ cô cứ thế mà đi, dựa vào lòng Lâm Thanh Bình, nước mắt lã chã rơi.

Dù sao cũng là đứa trẻ chưa từng rời xa mẹ, dù sao, cũng mới 18 tuổi.

"Đi thôi, chúng ta cũng về nhà, dù sao anh rể con cũng lâu lâu mới ở nhà, con cứ ngủ cùng chị, hai chị em chúng ta, sau này nương tựa vào nhau." Lâm Thanh Bình sờ mái tóc khô ráp của em gái, nghẹn ngào.

"Vâng." Em hai núp trong lòng cô gật đầu.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay, quá nhanh, nhanh đến mức khó tin, nhưng, cô thật sự không muốn sớm kết hôn với người đàn ông như vậy, rồi bị đánh chết.

Làm ầm ĩ cả buổi, Lâm Thanh Bình cũng đói rồi, nghĩ em gái chắc chắn cũng chưa ăn gì, dẫn cô ấy đi nhà hàng quốc doanh ăn một bát mì.

Em hai lần đầu tiên đến nơi như vậy ăn cơm, chỉ cảm thấy khắp nơi đều mới lạ.

Mì dọn lên, cũng chỉ cảm thấy ngon.

Lâm Thanh Bình nhìn cô ấy, trong lòng có chút an ủi, mỉm cười, "Có ngon không?"

Em hai có chút ngượng ngùng, gật đầu.

"Nơi này có tốt không?" Lâm Thanh Bình lại hỏi.

Em hai chỉ biết gật đầu, sau đó lại vì mình chưa từng thấy việc đời mà đỏ mặt.

"Sau này, chị có thể cho em ăn những thứ ngon hơn thế này, đến những nơi tốt hơn nơi này. Em hai, chúng ta đổi tên có được không? Gọi là… Lâm Thanh Vân, từ nay về sau, thuận buồm xuôi gió." Lâm Thanh Bình từng chữ từng chữ nói ra cái tên này.

Em hai uống cạn ngụm nước mì cuối cùng, gật đầu, "Vâng, đều nghe chị."

"Đi, vậy chúng ta về nhà thôi."

Lâm Thanh Bình dẫn Em hai về thôn Cố gia.

Lúc này bình tĩnh lại, mới nghĩ đến, mình đã làm một chuyện có chút kinh thiên động địa.

Với bố mẹ chồng tạm thời còn dễ giải thích, cô dẫn em gái về ở mấy ngày không phải chuyện lớn, nhưng ở lâu dài, với lại đưa cho nhà mẹ đẻ 500 đồng, có thể coi là một chuyện lớn rồi.

Cô quyết định nói rõ chuyện này với Cố Quân Thành trước, xem Cố Quân Thành nói thế nào.

Cứ vừa nghĩ như vậy, vừa cùng em gái tay trong tay về thôn, dần dần, trời liền tối.

Đến cổng thôn, phát hiện cổng thôn có một đốm sáng, lay động.

Bạn đang đọc Trọng Sinh 70: Người Đàn Ông Bá Đạo Nuông Chiều của Nhất Vĩ Tiểu Cẩm Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamSummerRain
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.