118:nghe Chu Thanh Sơn kể chuyện.
Khu vực đỉnh băng Sơn.
Lão già bụi bặm nhìn ra ngoài bầu trời lúc này đã trở nên u tối,bão tuyết bốn phía.
"Xem ra băng tinh sắp ngưng kết rồi."
Cứ mỗi lần băng tinh ngưng kết thì khu vực này sẽ lại trải qua một trận bão tuyết,bão tan băng tinh trong hồ băng sẽ ngưng tụ, nên lão giả nhìn thời tiết liền biết được khi nào băng tinh ngưng tụ thành.
. . . . .
Mà lúc này.
Bão tuyết càn quét khắp nơi,khí lạnh lướt qua khiến cả những động vật đã sống quen với cái lạnh ở đây đều phải rùng mình,nhiệt độ dần hạ thấp đến độ có thể đóng băng một sinh vật sống chỉ trong vài phút.
Trong hang động.
Cửa hang lúc này bị che lại bằng một cái rèm làm từ da voi.
Làm vậy để giữ nhiệt độ trong hang lúc trước làm vậy vân rất hiệu quả.
Nhưng lần này thì khác,trong hang vẫn rất lạnh ,lạnh đến mức không thể ngủ được.
"Lạnh !"
"Lạnh quá lạnh ,nơi chết tiệt này tại sao đột nhiên lại lạnh vậy chứ."
"Cạch cạch. . Hắt xì. . "
Chu Thanh Sơn vừa nói răng vừa van đập vào nhau,thân thể run cầm cập,tuy đã chùm một đống chăn làm từ lông động vật,nhưng hắn vẫn phải đánh cái nháy mũi.
"Hắt xì. . "
Chu Bạch cũng hắt xì theo.
Mấy con chim .
"Lạnh !"
"Lạnh cạch cạch lạnh! . "
Chúng đến gần nhau để giữ ấm.
Lửa trại cháy to hơn để làm ấm cái hang động buốt giá.
Chu Bạch cùng Chu Thanh Sơn thấy bọn chim làm vậy liền làm theo,chui vào người bọn nó giữ ấm.
Phải nói lông bọn chim này rất thơm,lại còn mềm,ấm áp nếu lôi ra làm chăn thì tuyệt vời.
Nhưng là theo thời gian dần trôi đi.
Mấy ngày sau.
Bên ngoài bão tuyết vẫn không tan,Mà càng ngày càng mạnh.
Tuyết phủ kín cửa hang,hang động lúc này tràn ngập sương khí lạnh,như ngăn đá của một chiếc tủ lạnh vậy.
Lửa đã bắt đầu yếu dần.
Bởi mấy ngày không ra ngoài nên ở trong động củi đã sắp hết.
Lương thực nước uống cũng vậy.
Lương thực dự trữ chỉ còn lại có 5 con lợn đông lạnh cùng 6 con chim sống nguyên con thôi.
6 con chim này đang vào chế độ ngủ đông rồi,gọi không dậy .
Nước thì phải dùng lửa giã đông,nên cũng sắp hết rồi.
Nước không thể tích trữ được bởi để ở đâu thì vẫn bị đóng băng.
Lúc này Chu Bạch có dấu hiệu ngủ gật.
Không có cách nào,hắn đã 2 ngày chưa ngủ rồi,cộng thêm bên ngoài khí lạnh khiến hắn rất buồn ngủ.
"Ba . . . "
Một cú tát khiến Chu Bạch tỉnh cả ngủ.
"Phụ thân ngươi đánh nhẹ chút không được sao,trời lạnh vậy ngươi đánh như vậy rất thốn đấy. . Đau đau. . ."
Chu Bạch vừa xoa má vừa trách cứ lão cha hắn.
Chu Thanh Sơn bình tĩnh thu lại cánh tay,trùm lại chăn.
"Không phải ngươi nói không thể ngủ sao,còn bảo nếu ngươi buồn ngủ thì ta cứ đánh ngươi tỉnh là được. "
"Nhưng là phụ thân ngươi đánh nhẹ chút không được sao. "
"Ta chỉ đánh theo đúng lực vừa rồi ngươi tát ta thôi. "
Chu Bạch nghe vậy im lặng,nhìn cái dấu tay còn đỏ trên mặt lão cha,hắn liền cãi không được,nhưng vừa rồi là hắn vội vã vô thức làm,còn cha hắn rõ là cố ý muốn trả thù mà.
Chu Bạch liền đổi đề tài.
"mấy hôm nay quá nhàm chán,Đúng phụ thân hay ngươi kể chuyện đi."
Chu Thanh Sơn nghe vậy gật đầu.
"Tốt vậy liền kể chuyện xưa của ta đi."
Chu Bạch có chút mất cả hứng nói.
"Tại sao lại là truyện đời của phụ thân ngươi,sao không phải truyền thuyết hay bí ẩn tu chân gì gì đó vậy . "
Chu Thanh Sơn mặt khó coi.
"hừ,ngươi thằng nhóc này biết cái gì,cuộc đời của ta nhưng rất truyền kỳ đấy,hơn maya cái truyền thuyết truyền miệng nhiều. "
"Thật sao,vậy phụ thân ngài kể xem."
Chu Thanh Sơn liền khơi dậy hứng thú,hắn liền là muốn khoe khoang chút quá khứ huy hoàng của mình với Chu Bạch, người cha nào trả muốn khoe chút về quá khứ của mình với con cái.
"Được rồi,ta kể từ lúc ta sinh ra đi,lúc đó bầu trời từ màn đêm khi ta sinh ra liền hóa làm ban ngày,nhưng tia nắng bình minh đầu tiên chiếu rọi lấy ta lúc đó, ta vừa sinh ra đã có thể nhìn tứ phương từng cọng cây cọng cỏ một cách rõ ràng,từng con kiến bò trên mặt đất ở ngoài ngàn dặm lúc ta mới ra đời,liền không quan tâm thứ khác ,chỉ tò mò nhìn ngắm một một ngọn núi nhỏ nên ông ngươi mới đặt tên ta là Thanh Sơn (núi xanh) . . ."
Chu Bạch.
". . . . ."
[cái tên này lấy cũng thật tùy tiện,mà nghe cũng quá không đơn giản,ông nội không lẽ là lười đặt tên nên là đặt bừa không trừng .]
Ông nội đặt tên cho lão cha rất phèn,lão cha cũng đặt cho hắn cái tên càng phèn.
"Rồi sau đó ta còn có . . .còn có . ."
Chu Thanh Sơn thanh âm im lặng một chút.
Chu Bạch đang nghe,liền bị cắt đứt liền khó hiểu hỏi.
"Phụ thân ,sao vậy còn có gì ?"
Chu Thanh Sơn mặt một quắt.
[Bởi vì hết rồi. . dị tượng khai sinh của hắn đến đó là hết . . .]
Hắn lúc này có một cảm giác bị thua kém là sao,con cả, con thứ đều thể chất nghịch thiên,dị tượng kinh thiên,hắn làm lão cha chỉ được cái dị thể 《thiên lý nhãn》thì có vẻ hơi bị mất mặt.
Thế là hắn liền không kể,trực tiếp lướt qua.
"Khụ,về sau ta đi đến 10 tuổi,liền được lão tổ dẫn đi Luyện Đế học viện ,để học trung với mấy người cùng lứa, rồi đến 30 tuổi ta đã đứng đầu trong các học viên mới gia nhập ở cảnh giới . . ."
Chu Bạch cau mày có chút khó chịu.
"Sao lại dừng rồi,rốt cuộc lại sao nữa vậy,phụ thân ngươi đừng vừa kể vừa dừng được không."
Chu Thanh Sơn.
". . .. . "
[Ta có thể kể cái gì,nói ta 30 tuổi mới đạt đến kim đan kỳ sao.]
Chu Bạch đã kim đan,Dịch Thần thì đã trúc cơ hoàn mỹ,sắp kim đan đến nơi.
Hắn còn có thể khoe cái gì.
Hắn đột nhiên hết muốn khoe nữa,hắn im lặng.
ngồi trong góc đắp chăn, không nói nữa hắn đột nhiên muốn suy nghĩ cuộc đời.
Chu Bạch nhìn vậy ,đầu đầy dấu hỏi chấm,tai sao đang kể chuyện quá khứ,mà đột nhiên lão cha im lặng rồi ngồi góc tường suy tư vậy.
"Phụ thân nếu không ngươi kể thử về đường tình duyên của mình đi,trước khi gặp mẫu thân,ngươi đã từng có mối tình nào chưa."
Chu Thanh Sơn vừa nghe vậy,liền vô thức nhìn xung quanh lắc đầu lia lịa .
"Không có không có ngươi đừng nói lung tung,mẫu thân ngươi là tình đầu của ta ."
Chu Bạch mặt nghi ngờ.
"Phụ thân ngươi cái khuôn mặt lo sợ này là sao,thật có sao ."
Chu Thanh Sơn.
". .. . . "
"Dễ nhìn ra vậy à ?"
Chu Bạch hứng thú .
"Vậy có thật à."
Chu Thanh Sơn im lặng.
". .. . . "
Chu Bạch thấy vậy,liền biết lão cha sợ cái gì.
"Phụ thân ngươi kể đi,yên tâm ta không kể cho mẫu thân đâu,mẫu thân không ở đây,chỉ có ta cùng phụ thân ngài kể,trời biết đất biết ta biết nhưng mẫu thân tuyệt không biết,nên không sao đâu kẻ đi phụ thân."
Chu Thanh Sơn lắc đầu.
" phụ thân không kể cũng được cho ta cũng được,vậy thì đến lúc ta nhờ mẫu thân hỏi hộ vậy."
Chu Thanh Sơn nhìn cái ánh mắt tò mò của Chu Bạch,liền không còn cách nào khác,đành thở dài kể.
"Haizz,có là thật có,ta lúc trước khi gặp mẫu thân ngươi,từng có một mối tình bên ngoài,kể ra cũng không có gì ,ta lúc đó mới 20 tuổi xuân,liền cùng một vị sư muội học cùng Luyện đế viện ở cùng nhau lâu ngày có tình cảm ,liền có một đoạn tình duyên,ta nàng tên Thanh Nhu,tuy suất thân không cao nhưng rất xinh đẹp ngoan hiền nên được nhiều người quý mến,nhưng về sau nàng đột nhiên biến mất,không rõ tung tích."
Nhắc đến đây,Chu Thanh Sơn thở dài.
"Haizzzz. "
Chu Bạch lúc này chú ý đến một điểm khác.
"Phụ thân ngươi nói thật cho ta biết,ngươi cùng vị này Thanh Nhu a di ,đã từng đi quá giới hạn bao giờ chưa."
Chu Thanh Sơn.
". .. . . "
Hắn khóe miệng co giật.
"Ngươi hỏi cái vấn đề này làm gì ? ,trẻ con biết mấy chuyện này làm gì?."
Chu Bạch nghiêm túc trả lời.
"Phụ thân,ta đang rất nghiêm túc đấy,ngài trả lời xem,có hay không ."
Chu Thanh Sơn không hiểu lắm,nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Ừ thì,lúc đó tuổi trẻ còn nhiệt huyết dồi dào thì cũng có chút chút .. . "
Chu Bạch ngắt lời hắn.
"Nói tóm lại là có phải không,vậy phụ thân,ta có hay không một vị ca ca không chính thức ."
Chu Thanh Sơn nghe vậy liền thấy sống lưng lạnh toát,hơn cả gió lạnh ngoài kia.
"Không tuyệt đối không có khả năng,trước khi Thanh Nhu biến mất,ta cùng nàng chưa hề có con."
"Vậy lúc vị này a di ra đi,tình trạng sức khỏe có phải hơi kém phải không."
"Làm sao ngươi biết,lúc đó Thanh Nhu hình như ăn phải đồ gì đó không tốt,nên thường xuyên nôn khan,sắc mặt luôn có chút không tốt ."
Chu Bạch nghe vậy lại càng suy ngẫm.
"Lão cha ngươi có nghĩ rằng nếu như về sau có đâu,về sau khi vị này Thanh Nhu a di đi thì lại sinh ra vị này( ca ca) thì sao?"
Chu Thanh Sơn nhìn Chu Bạch nuốt ngụm nước bọt,cà lăm hỏi.
"như như thế làm sao có thể được ngươi giải thích xem nào."
Chu Bạch chắp nối lại chút thông tin vừa nghe,cộng thêm từng xem mấy tình tiết máu chó trong phim kết luôn ra được.
Hắn đẩy lên cái mắt kính không tồn tại,tay chỉ thẳng vào lão cha,hùng hồn nói.(động tác của conan đấy :))
"Đây là suy luận của ta,sự thật chỉ có một,vị này a di rời đi là vì đã có con với phụ thân ,nhưng nàng cảm thấy xuất thân bần hèn không xứng với ngài ,hoặc do yếu tố bên ngoài như gia đình hoặc thứ gì khác làm nàng không thể ở bên ngài nữa,vì thế nàng rời đi với đứa con trong bụng,mà không nói cho phụ thân ngài biết."
"Kết luận rất có thể ta thật có một vị ca ca lưu lạc bên ngoài."
[Oang . .]
Tiếng nói của Chu Bạch như sấm ngang bên tai đối với Chu Thanh Sơn.
Hắn lúc này mường tưởng lại,đúng thật có khả năng này,nhưng hắn thật không biết,bởi hắn chưa có con làm sao biết được phụ nữ mang thai sẽ có biểu hiện gì,mà Liêu Như Yên lúc mang thai lại không có biểu hiện này,bởi nàng là tu tiên giả,mà mấy kiến thức tầm phào này hắn không thèm nhìn nên mới bỏ qua,giờ được Chu Bạch thông não hắn đột nhiên như hiểu ra.
. . . . . .
Mà cùng lúc này.
"OÀNG . . ."
tiên giới,thiên cơ tháp bị đục một lỗ to .
Thiên không đám mây thủ một lỗ .
Trên bầu trời truyền đến tiếng nộ hống kinh thiên.
"CHU THANH SƠN NGƯƠI ĐƯỢC LẮM LẦN NÀY NGƯƠI CHẾT VỚI TAAAAA . . "
Mấy vị trưởng lão của thiên cơ lâu nhìn trời.
". . .. . . "
[Ngươi đập phá thì cũng đập rồi,nhưng ít nhất trả lại chúng ta thiên cơ kính rồi hẵng đi chứ.]
Bọn hắn muốn xin lại đồ,nhưng lại không dám đuổi theo,sợ lúc này vị này bà la sát nổi điên đập chết bọn hắn.
. . . . .
Chu Thanh Sơn lúc này ở trong hang động,đột nhiên rùng mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh,lạnh từ đầu đến chân,từ trong ra ngoài,một cảm giác ớn lạnh còn hơn cả cơn bão tuyết ngoài kia truyền đến khắp cơ thể hắn,báo hiệu cho một điều trả lành sắp đến.
(Cầu hoa tươi.)
Đăng bởi | tregia |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |