Chương 47 :chết.
Chương 47
"Đông,bụp."
Một bãi san hô đập vào một cái bóng người,đang bị một con rùa biển lướt sóng kéo đi.
Không ai khác ngoài Chu Bạch.
Chu Bạch lúc này đã chết lặng,hắn quanh thân quấn đầy rong rêu,một số thứ dịch nhầy,bùn đất ,cát,ở khắp người hắn ,có cả trong mồm.
Chu Bạch có chút hoài nghi nhân sinh,hắn nhớ lại kiếp trước đọc mấy cái võng văn tiểu thuyết.
[Haiz ,quả nhiên ,những thứ như phim ảnh,truyện tranh,tiểu thuyết không thể tin ,đã nói xuyên không có hệ thống thiên hạ vô địch đâu,đã nói có được vận khí nghịch thiên đâu,ta đây cái gì cũng có,lại như không có,hệ thống siêu phế,vận khí cứ như Cùng quỷ (nghèo quỷ,hay xui xẻo quỷ)bám theo vậy,có mỗi cái duy nhất là tư chất,thì lại chưa thể dùng,phải chờ trưởng thành mới dùng được,ta bây giờ có thể coi là phế nhất xuyên không giả sao.]
Chu Bạch nghĩ miên man,thời gian trôi qua,rất nhanh sắp đến 1 canh giờ,Chu Bạch đều cảm giác mình muốn thăng rồi,thì một lúc sau,con rùa biển cập vào ngần một hòn đảo nhỏ,xung quanh mờ ảo không thấy rõ,có vẻ có mê hoặc pháp trận được bố trí ở đây,con rùa biển lướt ngần vào cấm chế trận pháp,sau đó làm ra một cái làm người ta nhìn thấy sẽ kinh ngạc động tác,nó dùng hai chân trước ,vẽ ra một cái màu xanh dương hình vẽ pháp quyết,rồi một màn khó tin xuất hiện,cấm chế trận tách ra,nhừng đường cho nó,rùa biển thấy vậy ,giống như quen thuộc bước vào,kéo Chu Bạch theo sau .
Trên bãi ven biển,rùa biển vẫn lướt sóng đi trước,mà Chu Bạch thì bị nàm úp,răng như cái lưỡi cày cào xuống cát,tạo ra một đường thẳng kéo dài theo hướng con rùa đi.
[Không sao ,chịu nhục nhất thời không là gì cả,ta phải nhẫn,ta phải nhẫn.]
Chu Bạch tự thôi miên bản thân,để khiến bản thân thoải mái hơn chút,ít nhất là trong tâm lí.
Rùa biến kéo hắn vào một cái hang động to lớn,to cỡ nào,có lẽ bằng cái sân vận động quốc gia không chừng ,mà đây chỉ là cửa động ,đứng trước của hang,nó chưa bước vào,bên trong đột nhiên truyền đến một âm thanh.
"Hỏa hỏa,ngươi năm nay sao lại tới sớm vậy,không phải bình thường phải, còn hơn 1 tháng nữa ngươi với chịu đến chơi với ta sao."
Chu Bạch nghe thấy thanh âm này lần đâu tiên,có chút thất thần,ấn tượng đầu tiên của hắn là,tiếng như gió mùa xuân,nhẹ nhành lại cho người khác một loại cảm giác thoải mái,hơn nữa trong giọng nói lại pha thêm chút nhí nhảnh,như chú chim hoàng yến hót trong mùa xuân,lại càng làm cho người ta khi lần đầu tiên nghe được,sẽ có thể phác họa ra chút,một thiếu nữ nhỏ bé,nhí nhảnh,lại xinh đẹp, Băng thanh ngọc khiết .
"Ba ,ba."
Một tiếng vỗ tay vang lên trong động,đen ngòm.
Chu Bạch nhìn lại,chỉ thấy một màn vô cùng đáng nhớ.
Hang động tối đen được thắp sáng bằng nhưng đốm sáng của một loài vật giống với đom đóm, những đốm sáng như sao trời,bay vòng quanh,như một vòng xoay tinh hà trong vũ trụ tăm tối huyền bí ,lại vô cùng đẹp,hang động có rất nhiều cột thạch cao,được ánh sáng chiếu tới ,sáng lên như bảo thạch,cây cỏ trong động như được làm từ thủy tinh xanh,có thê thấy được từng chiếc lá óng ánh lên,bên trái cửa động ,có một hồ nước nó trong đến nỗi ánh sáng huyền ảo kia cũng bị nó phản triếu lại như một chiếc ngương lớn.
Nhưng mấy cảnh đẹp đó chưa đủ để hấp dẫn ánh mắt của Chu Bạch,bởi vì hắn thấy được,một cái tầm 16 tuổi thiếu nữ, thân hình nhỏ nhắn,nằm trên một chiếc giường lá cây,tóc dài xanh dương sõa xuống uốn lượn thướt tha như đại dương ngoài kia,lông mày lá liễu,mi mắt cong,nhắm chặt hơi mơ màng mở,tay ngọc trắng như ngọc điêu khắc ểu oải dụi mắt,nhỏ nhắn môi đỏ trái tim ,miệng nhỏ khẽ ngáp,ngót sen khẽ nhấc xuống giường lá,nàng mặc một chiếc váy xanh lục bằng lá cây,để lộ ra đôi chân dài lại mảnh khảnh.nàng đứng dậy,vươn lấy đôi vai,để lộ ra chút xương quai xanh ,con mắt màu bạch ngân mở ra,xem còn có chút mê ngủ lại cho người ta cảm giác chỉ cần nàng liếc nhìn liền điên đảo chúng sinh,khuân mặt tinh xảo Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan , da như sương tái tuyết.
Nàng đôi chân trần bước đi,ngót sen hơi kiễng,tung tang như chú chim chạy đến chỗ rùa biển,độ xinh đẹp của nàng,lại cùng với cảnh đẹp trong hang ,lại làm cho nàng càng thêm đẹp bội phần,giống như thiên tiên nữ ra khỏi thần giới,cho dù là Chu Bạch trải đời đủ nhiều,cũng phải thất thần,chút nữa bi mê hoặc.
"Hỏa hỏa ta đang hỏi ngươi đâu,sao năm nay ngươi lại tới sớm vậy."
Rùa biển thấy nàng,liền ngật đầu chào hỏi,sau đó không nói một câu chỉ chỉ vào chu bạch,sau đó làm ra mấy cái kì quái động tác,không ai hiểu,nhưng thiếu nữ lia hiểu .
"Ngươi nói là,người này là bạn ngươi mới ngặp,hôm qua hắn cho ngươi ăn ngon ,thấy hắn là người tốt,nên ngươi thấy hắn bị thương ,nhưng ngươi không biết chữa trị cho hắn,nên dẫn hắn tới chỗ ta,để ta giúp sao."
Rùa biển ngật đầu.
Chu Bạch.
[. . . .]
[Đây là cái gì kiểu giao tiếp,nhảy mấy cái động tác liền ra cả đống tin tức vậy được sao,này còn tiện hơn ,kí hiệu tay đố chứ đùa.]
Thiếu nữ cau mày ,suy nghĩ chút lắc đầu.
"Nhưng ta sẽ không chữa bệnh a,ta tuy là tinh linh mộc hệ,nhưng không có thiên phú trị thương,ngươi đưa hắn cho ta chữa,ta biết chữa từ đâu."
[Tinh linh,nàng lại là mộc tinh linh,thả nào xinh đẹp như vậy,ta nhớ chủng tộc này,sinh ra nhan chí liền rất cao,chỉ là khó sinh sản hơn giống loài khác,tộc họ chia ra làm ngũ hành tinh linh chủng tộc kim ,mộc,thủy ,hỏa ,thổ,mà kim tộc tinh linh là có phòng thủ thiên phú lúc mới sinh,mộc tộc của cô nương này có trời sinh thiên phú chữa trị mới đúng,tại sao nàng thân là mộc tinh linh lại không có chữa trị thiên phú,thật quái lạ.]
Rùa biển cúi đầu suy tư,đột nhiên nó gẩng đầu,múa may một chút.
Thiếu nữ thấy vậy ,nhìn một chút,sau đó dịch nghĩa.
"Ngươi là nói,chủng tộc ngươi có cách chữa bệnh ,muốn thử với hắn sao,có được không,vậy phải làm sao."
Con rùa biển liền lại múa may ,sau đó chỉ chỉ vào một ngọn núi ngần đó.
"Ngươi nói là ,vứt hắn vào núi lửa,để cho hắn tắm ở đó một ngày,liền có thể khôi phục sao."
Chu Bạch.
[. . . .]
Con rùa ngật ngật đầu.
"Được vậy đi thôi,lâu rồi không có người chơi cùng,ta cũng muốn có bạn mới."
[ĐƯỢC CÁI BÚA @#$%,CÁC NGƯƠI ĐÂY LÀ GIẾT NGƯỜI CHỨ CỨU CÁI GÌ,AI DẠY CÁC NGƯƠI CỨU NGƯỜI THÌ CHO NGƯỜI TA VÀO NÚI LỬA,TA GIẾT HẮN A,NGƯƠI LÀM VẬY TA THÀNH GÀ QUAY TRƯỚC KHI THÀNH BẠN NGƯƠI THÌ CÓ,TA KHÔNG CẦN CÁC NGƯƠI CỨU THẢ TA RA A A A A]
Chu Bạch điên cuồng ngào thét,muốn phát ra tiếng,nhưng vô dụng,tác dụng phụ của Cuồng Bạo chưa giảm,hắn di động không được,hắn chỉ có thể tuyệt vọng nhìn mình bị kéo lên đỉnh núi lửa.
"Xẹt xẹt,bịp bịp."
Hắn bị kéo lê lên trên núi.
Đỉnh núi,đây là một ngọn núi lửa còn đang hoạt động mạnh,một cái hố to ở giữa,dung nham nóng chảy còn đang sôi ùng ục,độ nóng có thể khiến bất cứ sinh vật nào cũng bị nướng chín.
[Ực, ực .]
Chu Bạch nuốt nước bọt.
[Xong ,đời này của ta vừa mới bắt đầu đã xong con bê rồi,ta còn chưa bắt đầu tung hoành tiên giới a,ta còn chưa có vợ a,các ngươi không thương ta ,thả ta con dường sống được sao,ai mượn các ngươi cứu ta a.]
Con rùa biển căn bản nghe không được lời cầu khẩn của Chu Bạch,nó kéo Chu Bạch lên,sau đó,nó sút một phát vào mông Chu Bạch.
"Vèo."
"Cố lên ,khỏe lên nha."
Cái kia thiếu nữ hứng khỏi đứng bên cạnh hô.
[KHỎE CÁI ĐỊNH MỆNH CÁC NGƯƠI.]
"tủm."
Chu Bạch rơi xuống dung nham.
《Cầu hoa tươi.》
Đăng bởi | tregia |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 59 |