Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành lập Studio

Phiên bản Dịch · 1595 chữ

"5 vạn, Đích Thiên ơi, đám đại gia kia đúng là lắm tiền."

Nhìn số tiền 5 vạn Nhân Dân Tệ vừa được chuyển vào, Trương Kiến Minh lại được phen kinh hãi.

"Cũng thường thôi, chẳng đáng là bao."

Trần Vũ ngược lại không tỏ ra kinh ngạc.

Trong nước lắm đại gia, chỉ có điều trước giờ họ vung tiền vào những nơi khác.

Giờ có game, bỏ chút tiền mua trang bị, mua sách kỹ năng cũng là chuyện thường.

"Lát nữa ta rút tiền ra, vẫn quy tắc cũ, ta 7 cậu 3, cậu cầm 1 vạn 5."

"Thôi thôi, lần này ta thực sự chẳng góp sức gì."

"Thôi, chuyện này khỏi tranh cãi, đã là anh em thì đừng nói hai lời, không thì sau này ta làm một mình."

"Vậy không được, Trần Vũ, ta còn muốn cậu dẫn ta phát tài đấy."

"À, thế không phải được rồi sao."

Dễ dàng kiếm được 5 vạn, chia cho Trương Kiến Minh 1 vạn 5, Trần Vũ vẫn còn dư 3 vạn 5.

Cộng thêm 7000 tệ kiếm được trước đó, mấy ngày công sức, Trần Vũ kiếm được hơn 4 vạn tệ.

"À ừm, Trần Vũ, lại có người hỏi giá Khiên Phép Thuật."

"3000 tệ."

"Hả, không bán 5000 nữa à?"

"5000 thật ra hơi cao, dù sao không phải ai cũng là đại gia. Giờ có cơ hội bán được thì cứ bán, không thì đợi Khiên Phép Thuật được săn ra nhiều, sau này giá Khiên Phép Thuật sợ rằng 2000 tệ cũng chẳng bán nổi."

"Nghe cậu."

Sau đó, Trần Vũ bán thêm được 2 cuốn Khiên Phép Thuật, tổng cộng thu về 6000 tệ.

Nhưng về sau thì không dễ dàng như vậy nữa.

Nhiều người nghe giá 3000, đều kêu đắt.

Cũng bình thường, năm 2001 lương cơ bản cũng chỉ khoảng 1000 tệ.

3000 tệ, bằng 3 tháng lương chứ ít gì.

Người bình thường sao mua nổi.

Bất quá Trần Vũ cũng không vội.

Hắn cũng không định bán cho những người chơi bình thường, tạm thời Khiên Phép Thuật vẫn là hàng hiếm, vẫn kiếm được một khoản.

"Đi thôi, nay tình hình chắc thế là ổn rồi, chúng ta đi ăn cơm trước."

Sợ Trương Kiến Minh thiếu dinh dưỡng, Trần Vũ lại dẫn Trương Kiến Minh đến quán ăn lần trước.

Tiện thể, Trần Vũ rút tiền ra, tổng cộng 5 vạn 6, Trương Kiến Minh được chia hơn 1 vạn 6.

"Tiện Ca, nghe nói cậu học ngành máy tính ở trường à?"

"Ừ."

"Thế nào, học hành ra sao?"

"Cảm giác như học sách trời."

Trương Kiến Minh cất tiền, lắc đầu cười khổ nói: "Trước ta tưởng mình chơi máy tính giỏi lắm, nên mới đăng ký ngành máy tính. Nhưng vừa vào học, hại người ta, toàn là lập trình gì đó, đau cả đầu."

"Tiện Ca, lập trình vẫn nên học một chút, sau này sẽ có lợi cho cậu."

"Ta biết, nhưng ta thật sự không học nổi."

Trần Vũ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ta thì lại muốn học chút lập trình, xem có làm được phần mềm gì đó không."

"Hả, cậu muốn học lập trình?"

"Ừ, không học, sau này khó mà phát triển."

Chơi game tuy cũng kiếm được tiền, nhìn mấy ngày gần đây kiếm được cũng nhiều, nhưng thật sự chẳng có chút hàm lượng kỹ thuật nào.

Cho dù là đánh Giáo Chủ Ốc Mã rơi ra Hiệu Lệnh, hay là mua hết sách kỹ năng cao cấp chỗ ông chủ Tiệm Sách, đều không thể lâu dài. Giống như vụ Hiệu Lệnh đã không làm được, sau này chắc sách kỹ năng cũng không thể một cuốn bán mấy ngàn tệ.

Cho dù Trần Vũ đồng ý, thì công ty game Thắng Đại cũng không đồng ý.

"Cậu thì sao, sau này có dự định gì?"

Trần Vũ hỏi Trương Kiến Minh.

"Ta à?"

Trương Kiến Minh lắc đầu: "Ta chưa từng nghĩ tới. Bất quá, hôm qua Vương Bàn Tử tìm ta, nói muốn cùng chúng ta lập một studio game, cậu thấy thế nào?"

"Vương Bàn Tử, hắn cũng chơi Truyền Kỳ à?"

"Có chơi."

Trương Kiến Minh gật đầu: "Chắc thấy Truyền Kỳ khá hot, nên hắn cũng có chút động lòng."

"Gần đây một hai năm studio game ngược lại vẫn làm ăn được, chiều nay hắn có tới không?"

"Chiều nay hắn tới, hắn còn nói muốn bàn bạc với chúng ta."

"Được, chiều nay nói chuyện với hắn."

Trương Kiến Minh không có chí hướng lập trình, Trần Vũ cũng không thể ép buộc.

Lại nói, giờ Trần Vũ cũng chưa sống tốt, tự nhiên không thể vạch ra đường đi cho Trương Kiến Minh.

Ngược lại thì studio game này, Trương Kiến Minh vẫn có thể thử sức.

Mượn lúc toàn bộ studio game chưa phát triển mà tích lũy chút kinh nghiệm, đối với Trương Kiến Minh hiện tại mà nói cũng có lợi.

Hai giờ chiều, Vương Bàn Tử tới.

Không chỉ có Vương Bàn Tử, hắn còn dẫn theo một thanh niên khoảng 17, 18 tuổi, trông có vẻ là dân anh chị.

Nói hắn là dân anh chị, chủ yếu là Trần Vũ cảm thấy người này rất quen mắt.

Hình như người này ở Huyền Thành là đại ca một nhóm nào đó.

Nói rõ hơn, chính là dân anh chị ngoài xã hội.

"Trần Vũ huynh đệ, cậu tới rồi."

"Kiến Minh, chuyện hôm qua nói với Trần Vũ huynh đệ chưa?"

"Nói rồi."

"Vậy tốt, chúng ta lên lầu, lên lầu nói chuyện."

Vương Bàn Tử cười ha hả dẫn Trần Vũ lên lầu.

Quán net Liên Tưởng 2 có hai tầng, tầng một coi như là tiệm net, tầng hai là phòng tiếp khách.

Nói là phòng tiếp khách, nhưng cũng khá rộng.

"Trần Vũ huynh đệ, uống trà đi."

"Đa tạ."

"Giới thiệu với cậu một chút, đây là anh em của ta, Trần Lập, hai người là người cùng họ."

Vương Bàn Tử giới thiệu, Trần Lập liền nói: "Ha ha, các cậu chắc nhận ra ta rồi nhỉ."

"Có chút quen mắt."

"Khẳng định quen mắt, ta thường hay đến cổng trường các cậu lượn lờ. Đúng rồi, ta không trấn lột các cậu đấy chứ."

"Phốc."

Trần Vũ suýt sặc nước.

Không ngờ thanh niên anh chị tên Trần Lập này lại hài hước như vậy, liền nói: "Chắc là không."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Trần Lập cười nói: "Ta sợ lỡ trấn lột các cậu, ta phải tạ lỗi ngay mới được."

"Khách khí, khách khí."

Trần Vũ nhìn về phía Vương Bàn Tử, không biết Vương Bàn Tử dẫn Trần Lập tới làm gì.

"Trần Vũ huynh đệ đừng thấy lạ, Trần Lập trước kia đi nhầm đường, giờ muốn tìm việc đàng hoàng làm, không lông bông nữa. Cho nên, ta định dẫn dắt hắn."

"À, ra vậy."

Trần Vũ đã hiểu.

Đây là lãng tử quay đầu.

Bất quá cũng tốt, tuy studio game không hẳn là công việc tốt, nhưng so với lông bông thì tốt hơn nhiều.

"Ai, hết cách, giờ lông bông cũng chẳng dễ dàng, vừa bị cha mẹ mắng c·hết, lại vừa nguy hiểm. Trước kia còn trẻ không biết, giờ lớn tuổi hơn, ngược lại nghĩ thông suốt."

Trần Lập cũng cười khổ nói.

"Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, ta rất tán thành. Vương Tổng, nói ý tưởng của anh đi."

"Gọi gì mà Vương Tổng, ta nghe không quen, cứ như trước kia, gọi ta Vương Béo là được."

"Anh lớn tuổi hơn ta, gọi anh Béo vậy. Vậy anh cũng gọi thẳng tên ta là Trần Vũ, đừng Trần Vũ huynh đệ này nọ nữa."

"Vậy thì tốt quá, như vậy mọi người đều thoải mái hơn."

Vương Béo uống một hớp nước nói: "Thật ra đại khái cũng giống như hôm qua ta nói với Kiến Minh, Truyền Kỳ càng ngày càng hot, trong này đã có ba bốn thành người chơi Truyền Kỳ, tương lai ta cho rằng còn có thể tăng thêm. Nhiều người chơi game như vậy, lợi nhuận tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Cho nên, ta muốn lập một studio game."

"Chuyện studio game Tiện Ca cũng nói với ta rồi, ta thấy làm được. Nhưng mà, anh Béo, anh có nghĩ tới không, nếu như Truyền Kỳ không hot thì sao?"

"Không hot ư?"

Vương Béo hiển nhiên chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Một lúc lâu sau, mới lên tiếng: "Cho dù Truyền Kỳ không hot, thì những game khác cũng sẽ hot, studio game của chúng ta hoàn toàn có thể chuyển sang game khác."

"Anh Béo, anh chắc chắn vậy sao?"

"Chắc chắn, ta mở tiệm net mấy năm nay đâu phải không biết. Mấy năm trước mọi người đều chơi QQ, bây giờ QQ vẫn có người chơi, nhưng nếu có game, thì mọi người chơi game chắc chắn nhiều hơn chơi QQ. Chơi game vốn là bản tính, Trung Quốc nhiều người như vậy, game online nhất định sẽ bùng nổ."

"Cao kiến, anh Béo, anh đúng là có tầm nhìn."

Trần Vũ giơ ngón cái với Vương Béo.

Không có tầm nhìn của người từng trải, chỉ dựa vào việc nghe ngóng trong tiệm net mà có thể phân tích ra được một hai, đủ thấy tầm nhìn của Vương Béo.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Làm Internet Tranh Bá (Dịch) của Thiên Hạ Đệ Nhất Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.