Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại thời học đường, cứu lấy hoa khôi Bạch Thanh Hạ

Phiên bản Dịch · 2225 chữ

"Cậu nói sao? Cuộc bầu cử lớp phó thể dục năm đó, lá phiếu duy nhất của tôi lại không phải do Hồ Thái Vi bỏ sao?"

"Nhưng nét bút rõ ràng là của cô ấy mà."

Trong quán cà phê, bóng người lượn lờ.

Lúc đó, Lục Viễn Thu 32 tuổi, mặc một bộ vest chỉn chu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn người đàn ông đối diện và đặt câu hỏi thắc mắc của mình.

Người đàn ông ngồi đối diện tên là Cao Cường, bạn học cấp ba của anh.

Cao Cường nhẹ nhàng khuấy tách cà phê, trả lời: "Không phải, năm đó tôi học chung đại học với Hồ Thái Vi, cô ấy tự mình nói với tôi."

Lục Viễn Thu trầm ngâm một lúc, đột nhiên tự giễu cợt cười, cầm lấy cà phê: "Nếu không phải cô ấy, vậy là ai?"

Ký ức năm xưa ùa về trong tâm trí.

Năm lớp 10, Lục Viễn Thu lấy hết can đảm để tranh cử chức lớp phó thể dục, nhưng đối thủ của hắn lại có đến năm người.

Dù hiện tại hắn là người giàu có với tài sản hàng trăm triệu, nhưng năm đó hắn lại là học sinh "đội sổ" trong mắt mọi người.

Giờ học, hắn hoặc là trốn vào góc lớp làm "Tứ đại kim cang", hoặc đứng cạnh bục giảng làm "tả hữu hộ pháp".

Thời đó, Lục Viễn Thu không chỉ là học sinh kém, mà còn là học sinh "hư" trong mắt bạn bè, hoàn toàn không được ai quan tâm. Nhưng thể thao lại là niềm tự hào duy nhất của hắn.

Nhìn cả lớp 52 người bỏ phiếu cho năm chàng trai khác, mình hắn không có lấy một phiếu.

Trên bục giảng, Lục Viễn Thu vẫn ngẩng cao đầu, khuôn mặt nở nụ cười như chẳng hề để tâm, nhưng trong lòng thì rơi xuống đáy vực.

Thời niên thiếu, làm gì có ai thực sự vô tư vô lo, phần lớn nội tâm đều rất nhạy cảm, Lục Viễn Thu cũng không ngoại lệ, đặc biệt là trong tình huống như thế này.

Cho đến khi tờ giấy cuối cùng được lấy ra từ trong hộp.

Lục Viễn Thu nhìn thấy trên đó, bằng nét chữ sắc sảo và thanh tú, viết ba chữ "Lục Viễn Thu"…!

Đó là tên của hắn!

Khoảnh khắc này, nụ cười giả tạo trên mặt hắn bỗng hóa thành nụ cười thật sự. Dù cuối cùng không trúng cử, nhưng điều đó đã mang lại cho hắn sự khích lệ rất lớn.

Mười lăm năm trôi qua, Lục Viễn Thu vẫn luôn biết ơn mảnh giấy ấy, thậm chí mỗi khi gặp nghịch cảnh, hắn đều nhớ về giây phút được động viên đó.

Như một diễn viên hài đã từng nói:

Bất kể hoàn cảnh ra sao, chỉ cần bạn dũng cảm là chính mình, luôn có người sẽ yêu quý bạn.

Nhưng Lục Viễn Thu vẫn luôn nghĩ rằng người "yêu" hắn là Hồ Thái Vi.

Trước đó, hắn còn bị Hồ Thái Vi khiến cho bán tín bán nghi. Từ lúc đó trở đi, hắn càng thêm tin chắc hơn.

Cao Cường ngừng lại một chút, rồi nói: "Viễn Thu, cậu còn nhớ hồi lớp mình có một cô gái nét chữ rất giống Hồ Thái Vi không? Thầy giáo còn thường xuyên nhầm lẫn bút tích của hai người họ."

"Cô ấy tên là Bạch Thanh Hạ."

Khoảnh khắc ấy, Lục Viễn Thu ngẩng đầu lên.

Bộ não hắn như bị một cú giáng mạnh, ù lên một tiếng.

Là cô ấy?!

Cô gái đã chìm vào quên lãng suốt mười lăm năm qua?

……

"Viễn Thu? Cậu sao vậy?"

“Viễn Thu?”

Lục Viễn Thu có thể cảm nhận được Cao Cường đang lay cánh tay của mình, nhưng trước mắt hắn lại là một khoảng không gian quay cuồng.

--------

Ngay sau đó, một tia sáng trắng chói lòa tràn ngập tầm nhìn. Khi hắn mở mắt lần nữa, hắn đã thấy mình ở trong một căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Lục Viễn Thu ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn chiếc áo đỏ in chữ "jay" trên tường đối diện.

Hắn nhìn sang quả bóng rổ và cây đàn guitar ở bên cạnh giường.

Trong khoảnh khắc đó, một phỏng đoán đáng sợ lóe lên trong đầu hắn. Hắn lập tức quay sang nhìn tờ lịch treo tường.

Mười lăm năm trước…?

Hắn đã quay trở lại mười lăm năm trước!

Khoan đã… ngày 30 tháng 8?

Ngày 30 tháng 8 của mười lăm năm trước!

Lục Viễn Thu kịp phản ứng, vội vàng nhảy xuống giường xỏ giày. Trên mặt hắn là nụ cười gần như điên cuồng, hai bàn tay run rẩy đến mức phải thắt dây giày hai lần mới xong.

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể quên ngày này.

Hôm nay là ngày trước khi vào lớp 12, buổi chiều hắn đi trông coi cửa hàng tạp hóa của gia đình. Kết quả, qua màn hình camera giám sát, hắn nhìn thấy Bạch Thanh Hạ – cô bạn cùng lớp – đang lén lấy vài món đồ trên kệ.

Vì không quen biết với Bạch Thanh Hạ, thậm chí chưa bao giờ nói chuyện, để tránh khiến cô ấy xấu hổ, Lục Viễn Thu đã giả vờ như không nhìn thấy.

Thế nhưng, ngày hôm sau, tin tức cô ấy gặp tai nạn giao thông và qua đời lan khắp lớp học.

Bị xe tải lớn đâm phải, thi thể thảm thương, không còn nguyên vẹn.

Thời điểm xảy ra vụ tai nạn, chỉ ngay sau khi cô ấy rời khỏi cửa hàng không lâu.

Lục Viễn Thu nhớ rõ mình đã đau buồn vì tin tức đó rất lâu, rất lâu.

Nếu hôm đó hắn không chọn làm ngơ mà ngăn cô ấy lại, dù sẽ khiến cô ấy xấu hổ, thì ít nhất cũng có thể giữ được mạng sống cho cô.

Hắn không nhớ chính xác thời gian vụ tai nạn, nhưng chắc chắn nó xảy ra sau 3 giờ chiều, mà bây giờ mới chỉ 2 giờ, mọi thứ vẫn còn kịp.

Lục Viễn Thu vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, hắn phải cứu người! Hắn sẽ kéo cô gái năm đó đã lén bỏ phiếu cho hắn ra khỏi địa ngục!

Bước vào phòng khách.

Cô em gái 14 tuổi với mái tóc ngắn đang ngồi trên ghế, ngón tay nghịch nghịch bàn chân trắng phau của mình.

Mẹ vừa từ trong bếp đi ra, tháo chiếc tạp dề. Lúc này mái tóc của bà vẫn còn một màu đen tuyền.

“À phải rồi, Thu nhi, ba con đi lấy hàng rồi, bảo con mau ra trông cửa hàng đi.”

“Con biết rồi!”

Lục Viễn Thu vui sướng chạy tới, ôm chầm lấy mẹ một cái thật to.

Người phụ nữ còn đậm nét mặn mà nháy mắt đầy bất ngờ.

Nhìn ánh mắt khinh bỉ từ em gái, Lục Viễn Thu chỉ tay về phía cô, khóe miệng nhếch lên như một “long vương”:

“Đừng vội, tối anh về rồi ôm em sau!”

Em gái Lục Dĩ Đông nhảy khỏi ghế một cách ghê tởm, đầy vẻ khó chịu và lùi lại phía sau, hai cánh tay nhỏ nhắn vung vẩy:

“Lục Viễn Thu, anh phát điên giữa ban ngày hả? Dám động vào em là anh chết chắc!”

Hai mẹ con nhìn bóng dáng Lục Viễn Thu vội vã lao ra khỏi cửa, ngơ ngác nhìn nhau.

“Kỳ lạ, không phải anh con vẫn luôn cảm thấy làm thu ngân rất mất mặt sao?”

“Anh con đúng là có vấn đề trong đầu!”

Cô em gái tóc ngắn khoanh tay trước ngực, vừa xấu hổ vừa tức giận mà nói.

--------

Lục Viễn Thu vừa đạp xe vừa hồi tưởng lại mọi chuyện ở trường cấp ba. Trong ký ức của hắn, Bạch Thanh Hạ là một học sinh ưu tú, đứng đầu cả về thành tích học tập lẫn phẩm chất đạo đức. Mỗi lần xếp chỗ ngồi, cô luôn ngồi bàn đầu tiên, vì vậy hình ảnh mà Lục Viễn Thu nhìn thấy nhiều nhất chính là bóng lưng của cô.

Nhưng Bạch Thanh Hạ lại rất kỳ lạ. Cô ấy vô cùng lạnh lùng, người lạ khó mà tiếp cận, khuôn mặt luôn không chút cảm xúc. Mỗi ngày cô đều học đến rất muộn mới đi ăn ở căng-tin, và gần như chẳng có người bạn nào.

Lúc nào cô cũng đi một mình, trầm lặng ít nói, suốt ngày chỉ mặc bộ đồng phục kín mít, như muốn bọc kín bản thân.

Vì thế, dù Bạch Thanh Hạ xinh đẹp hơn cả nữ thần Hồ Thải Vi trong lòng hắn mấy bậc, Lục Viễn Thu cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có mối quan hệ gì với cô ấy.

Hồ Thải Vi là nữ thần có thể chạm tới.

Còn Bạch Thanh Hạ chỉ tồn tại trong những ảo tưởng đẹp đẽ.

Thời học sinh, nếu một cô gái xinh đẹp đến một mức độ nào đó, lại còn lạnh lùng, thì nhiều nam sinh không dám đến gần, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào cô ấy.

Nhưng người chưa bao giờ nói chuyện với hắn như Bạch Thanh Hạ, vào học kỳ trước khi bầu cử lớp phó thể dục, lại âm thầm bỏ cho hắn một phiếu duy nhất?

Lục Viễn Thu không thể hiểu nổi.

Các lá phiếu đều được thu đồng loạt, không có chuyện nhìn thấy hắn không có ai bỏ phiếu mà cảm thấy đáng thương nên mới viết tên hắn.

Vậy nên, ngay từ đầu, Bạch Thanh Hạ đã kiên định chọn hắn trong số sáu người, và cô cũng là người duy nhất trong lớp ủng hộ hắn.

Dường như cô gái ấy có rất nhiều bí mật giấu kín trong lòng. Đáng tiếc, kiếp trước cô đã mang theo những bí mật đó mãi mãi nằm lại trong vũng máu lạnh lẽo.

Lục Viễn Thu hít một hơi thật sâu, tăng tốc đạp xe và cuối cùng cũng đến siêu thị. Hắn ngồi vào vị trí thu ngân, nét mặt nghiêm túc quan sát từng lượt khách ra vào.

Nửa tiếng sau, một cô gái mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách bước vào. Lục Viễn Thu lặng lẽ ngước nhìn cô một cái.

Làn da trắng trẻo mịn màng, mái tóc đen nhánh buông hờ che đi một phần khuôn mặt tinh tế, đôi mắt to tròn long lanh với hàng mi dài cong vút. Dưới mái tóc đuôi ngựa tự nhiên buông xuống, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, sống mũi cao cùng những đường nét trên khuôn mặt như thể được Nữ Oa cẩn thận đo đạc và tạo nên.

Không cần trang điểm, vẻ đẹp của cô tự nhiên như được sinh ra để tỏa sáng. Bộ đồng phục xanh trắng khoác lên người cô kết hợp với gương mặt ấy, không biết đã trở thành giấc mơ thanh xuân của bao nhiêu người.

Dù Lục Viễn Thu đã ba mươi tuổi và từng gặp gỡ không ít mỹ nhân nơi chốn danh vọng phù hoa, nhưng hắn vẫn không thể quên được khoảnh khắc lần đầu tiên gặp Bạch Thanh Hạ ở những năm tháng cấp ba ấy.

Cô là kiểu con gái mang vẻ đẹp thuần khiết, dịu dàng tự nhiên.

Lướt nhìn một cái, Lục Viễn Thu nhanh chóng chuyển ánh mắt về phía màn hình giám sát. Bạch Thanh Hạ đeo cặp sách, bước đi rất chậm nhưng lại đầy mục đích, thẳng tiến đến khu vực thực phẩm.

Lướt nhìn một cái, Lục Viễn Thu liền dời ánh mắt về màn hình giám sát.

Bạch Thanh Hạ đeo cặp sách, bước đi rất chậm, nhưng rõ ràng mục đích của cô là đến khu vực thực phẩm.

Cô cầm lên một chiếc bánh mì, chăm chú nhìn giá cả, do dự một lúc lâu rồi lại đặt nó xuống. Đi một vòng quanh kệ hàng, cuối cùng cô lại quay về chỗ chiếc bánh mì ấy.

Nhìn quanh một lượt để chắc chắn không ai chú ý, cô cúi đầu, do dự rất lâu và cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Cô kéo ba lô ra phía trước, mở khóa kéo và đặt chiếc bánh mì vào trong.

Sau khi nhét đến chiếc thứ ba, Bạch Thanh Hạ mới kéo khóa ba lô lại.

Lúc này, Lục Viễn Thu đã dùng điện thoại quay lại toàn bộ hình ảnh từ màn hình giám sát làm bằng chứng.

Thấy Bạch Thanh Hạ chuẩn bị rời đi, Lục Viễn Thu đứng dậy.

Hắn biết, đã đến lúc mình phải ra mặt rồi.

Ps: Nếu bạn để ý thì ừm… tên tác giả cũng là Lục Viễn Thu, không biết ngoài đời lão có truy thê như trong truyện lão viết không. À mình đang phân vân nên để tự xưng của Lục Viễn Thu là anh/cậu/hắn. Anh thì nghe hơi lớn nhưng xét việc LVT là người trọng sinh thì cũng ok. Còn từ cậu nghe nó gần gũi hơn. Mong mọi người xem xét

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Mở Đầu Bằng Việc Bắt Gặp Nữ Thần Lạnh Lùng Ăn Cắp Vặt Trong Siêu Thị của Lục Viễn Thu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Waltz1809
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.