Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2022 chữ

Lục Viễn Thu muốn giữ Bạch Thanh Hạ lại là vì muốn diễn cho cô xem một màn này thật hay.

Bởi vì kiếp trước, mãi đến khi cô gái ấy qua đời, cô vẫn không biết hành động tốt đẹp nhỏ bé của mình khi xưa lại trở thành bàn đạp cho người khác lợi dụng.

Lại nói tiếp, đây thật sự là một đoạn ký ức khiến người ta cảm thấy bực bội.

Năm đó Lục Viễn Thu giống như phần đông đám liếm cẩu khác, thầm thích Hồ Thải Vi, sau khi biết Hồ Thải Vi là người duy nhất bỏ phiếu cho mình, Lục Viễn Thu càng dốc lòng làm liếm cẩu cho cô.

Thế nhưng để đối đáp với sự nhiệt tình của Lục Viễn Thu, thái độ của Hồ Thải Vi đối với chuyện này liền không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Quan hệ của cô đối với Lục Viễn Thu cũng vậy, đều không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Quà thì nhận hết cả đấy, thế nhưng khi gặp nhau thì lại giữ khoảng cách .

Cô nói với hắn rằng trong khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp này, xem như là giai đoạn quan sát, bảo Lục Viễn Thư hắn phải có biểu hiện cho thật tốt.

Thế là Lục Viễn Thu liền hiểu ra vấn đề.

Cha hắn bên này thì nhập hàng cho siêu thị, hắn thì bên kia tặng quà cho Hồ Thải Vi, cái biểu hiện liếm cẩu ngứa mắt này làm em gái 14 tuổi của hắn khinh bỉ không thôi.

Sau này đến lúc tốt nghiệp, Lục Viễn Thu không đỗ được đại học, Hồ Thải Vi thì vào một trường hạng hai.

Thời kỳ ban đầu này, Lục Viễn Thu vẫn như trước, không quên sơ tâm của mình gửi đủ các loại đồ vật này nọ qua đường bưu điện cho Hồ Thải Vi. Hồ Thải Vi thì vẫn nhận hết như lúc trước, chỉ là khi mà Lục Viễn Thu chuẩn bị gọi điện thoại cho cô, Hồ Thải Vi lại lấy lý do bận học, có nhiều bài tập phải làm mà từ chối hắn.

Phải đến tận lúc cô lên năm hai đại học, Lục Viễn Thu mới biết Hồ Thải Vi đang ở trong mối quan hệ với một tên học trưởng đã một năm nay.

Khi biết được tin tức này, tâm Lục Viễn Thu đã chết, cháy thành tro tàn.

Hắn liền thức tỉnh, nỗ lực hết mình, bắt đầu xây dựng sự nghiệp, đón đầu xu hướng thương mại điện tử, dùng tiền tiết kiệm trong nhà mở rộng kinh doanh, càng lúc càng ăn nên làm ra. Cuối cùng ở tuổi ba mươi, giá trị con người hắn đã vượt quá cả trăm triệu. (1)

Khi đó, Hồ Thải Vi bị chồng vứt bỏ, mang theo một đứa nhỏ tìm hắn, tuy rằng khi đó Lục Viễn Thu không còn chấp niệm gì với cô, nhưng nhớ lại một đoạn tình nghĩa năm xưa, lại thành ra giúp đỡ cô không ít.

Mãi cho đến lúc ở quán cà phê cùng Cao Cường nói chuyện, biết được phiếu bầu năm đó hoá ra không phải do Hồ Thải Vi bầu cho mình. . . . .

Lục Viễn Thu đột nhiên muốn cười thật lớn

Hắn như ở thời khắc này mới thật sự nhận ra, hắn đã vì nữ nhân này mà làm rất nhiều chuyện hoang đường trong suốt nhiều năm qua.

Tức giận ư?

Cũng không hẳn, trải qua nhiều năm như vậy, hắn sớm đã chẳng còn để bụng nữa.

Nhưng khi hắn biết, người con gái thật sự đã bỏ phiếu cho hắn đã chết vào mười lăm năm trước, Lục Viễn Thu mới thật sự cảm thấy tức giận.

Thật tốt, vì cuộc đời đã cho hắn trọng sinh, làm lại lần nữa

--------

Lúc này, Bạch Thanh Hạ trong lòng ôm theo hai cái cặp sách, yên lặng và ngoan ngoãn đứng trước cửa chờ theo lời hắn.

Sau khi Hồ Thải Vi xuất hiện, cô liền quay lại phiên bản thường ngày ở trường, bộ dạng trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta sinh ra một cảm giác khó gần.

Lục Viễn Thu đột nhiên cảm nhận được, bề ngoài trong trẻo nhưng lạnh lùng này của cô, có lẽ là vỏ bọc cô tự tạo thành để bảo vệ bản thân.

“Được quá nhỉ Lục Viễn Thu, giờ đến Bạch Thanh Hạ cậu cũng nói chuyện được rồi. Vậy cậu thấy Bạch Thanh Hạ đẹp hay tớ đẹp hơn nhỉ?”

Hồ Thải Vi chống hai tay lên bàn thu ngân, trong giọng nói có phần châm chọc xen lẫn cùng với ghen tuông.

Lục Viễn Thu cười lạnh, con ả này đại não đã không phát triển thì thôi đi, hoá ra cả tiểu não cũng không nốt hả?

Không nên tự rước nhục như vậy nha.

Trong nhà không có gương, hay là nước tiểu vẩy ra làm mờ cả rồi?

Dĩ nhiên, bề ngoài của Hồ Thải Vi cũng gọi là xinh đẹp, ăn mặc cũng rất gọn gàng, sặc sỡ. Nhưng đem so với khuôn mặt như mối tình đầu mê hoặc chúng sinh kia của Bạch Thanh Hạ thì chẳng đáng kể chút nào.

Nhưng Bạch Thanh Hạ không có bạn bè, bình thường lại rất lạnh lùng, cho nên các nam sinh thường sẽ không có đặt chủ ý theo đuỏi lên cô ấy, điều này làm cho Hồ Thải Vi trở thành nhân vật nữ thần mà người người săn đón.

Một khi Bạch Thanh Hạ có tiếp xúc qua lại với các nam sinh khác, Hồ Thải Vi sẽ ngay lập tức cảm giác bị đe doạ.

Tranh cãi với cô ta giờ chẳng có nghĩa lý gì, Lục Viễn Thu chỉ ngồi trên quầy thu ngân, thản nhiên mở miệng nói:

“Cô ấy chỉ đến mua chút đồ thôi. Thế còn Hồ tiểu thư đây thì sao, hôm nay muốn mua chút gì không?”

Hồ Thải Vi liền cảm thấy thái độ của Lục Viễn Thu đối với cô hôm nay rất quái lạ.

Chính xác mà nói thì, cảm giác dè dặt từng chút một khi hắn đối mặt với cô mọi ngày đã biến mất. Ánh mắt của Lục Viễn Thu giờ đây chỉ còn toát lên vẻ lão luyện của những người từng trải ngoài xã hội lâu năm tạo thành.

Chẳng qua cũng chỉ là chút cảm giác, cũng có thể do hôm nay siêu thị có nhiều nữ sinh đến, tên này chỉ đang tỏ ra vẻ ngầu lòi, lạnh lùng.

“Thải Vi à, nhà của bạn học cậu thực sự mở siêu thị nha, cái siêu thị này cũng lớn thật đó.”

Nữ sinh bên cạnh cô che miệng, kinh ngạc nói.

Hồ Thải Vi cảm thấy chút đắc ý, cô liền khoát tay lại sảng khoái nói:

“Đúng nha, mọi người cứ tự nhiên, thích gì cứ việc mà lấy, hôm nay xem như tớ mời khách.”

Hai nữ sinh bên cạnh lộ ra vẻ hâm mộ, cũng không khách khí nữa mà bắt đầu lựa đồ trong siêu thị.

Bạch Thanh Hạ chỉ yên lặng nhìn một cảnh này, không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

Chuyện Lục Viễn Thu vẫn luôn thầm thích Hồ Thải Vi, cô cũng biết rất rõ.

Không bao lâu sau, hai cô gái kia vui vẻ ôm theo một đống đồ ăn vặt như khoai tây chiên đi tới, đặt hết trên bàn thu ngân. Xem chừng các cô thật sự đến đây ăn buffet nha.

Hồ Thải Vi thì vẫn như cũ, cầm theo mấy hộp kẹo cao su cùng đồ uống.

Cô nhón chân, nghiêng nhẹ đầu, mở miệng ra nói ngon nói ngọt:

“Lục Viễn Thu à, cho bọn tớ xin hai cái bọc to nữa nhé.”

“Được.” Lục Viễn Thu nhanh chóng đáp lại, bắt đầu quét mã vạch từng món đồ một.

Hồ Thải Vi liền sửng sốt, nhịn không được mà mở miệng hỏi:

“Cậu. . . . Cậu đang làm gì vậy?”

Lục Viễn Thu nghiêm giọng đáp:

“Tính tiền nha, không phải các cậu đến đây mua đồ sao?” (2)

Nghe câu trả lời của hắn, Hồ Thải Vi cùng hai cô bạn phía sau chỉ yên lặng nhìn nhau, lộ vẻ kinh ngạc.

Các cô nói thầm:

“Hồ Thải Vi không phải nói không cần trả tiền sao?”

Nghe được bạn thân xì xào bàn tán, mặt mũi Hồ Thải Vi cảm thấy có chút không nhịn được, cô nhíu mày:

“Lục Viễn Thu, sao hôm nay cậu nhỏ mọn vậy? Chỉ là chút đồ ăn vặt thôi mà, không đáng tới mức đó chứ.”

Lục Viễn Thu nghe vậy liền nở một nụ cười:

“Đúng vậy, không đáng nha, tại cậu nói mời khách mà, không lẽ chút này lại không trả nổi?”

“Tớ. . . . . .” Hồ Thải Vi liền im miệng, nhất thời không trả lời tiếp được.

Bạch Thanh Hạ đứng bên cạnh chớp chớp mắt, cảm thấy một màn này có hơi ngoài ý muốn.

Kỳ thật thì bình thường ở trong lớp, cái hành vi liếm cẩu của Lục Viễn Thu, cô đều chỉ yên lặng mà nhìn.

Nhưng Lục Viễn Thu hôm nay thì khác, dường như đã thay đổi.

Cảm giác như hai cô bạn tốt phía sau đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Hồ Thải Vi như cảm thấy lửa giận đang bùng phía sau lưng, cô thực sự rất xấu hổ. Ngay sau đó tức giận giơ hai tay lên, dùng sức đập xuống bàn thu ngân một cái.

“Lục Viễn Thu! Cậu thật sự làm vậy đó hả! Tớ đang thật sự rất giận đó!”

Lục Viễn Thu:

“Xem cậu kìa, giận thì sao chứ? Muốn cướp bóc giữa thanh thiên bạch nhật hả?.”

Hồ Thải Vi liền ngẩn người ra, cảm giác biểu hiện của Lục Viễn Thu hôm nay thật sự rất khác thường.

Đột nhiên cô chợt nghĩ đến một chuyện, mở miệng dò hỏi:

“Chẳng lẽ . . . . . Chẳng lẽ là hôm qua cậu thấy tớ với lớp trưởng cùng nhau ăn uống ở trung tâm thương mại đấy chứ. Lục Viễn Thu, sao cậu nhỏ mọn thế, tớ và lớp trưởng chỉ là vô tình gặp nhau thôi!”

Lục Viễn Thu:

“Ây da xin lỗi nha, hôm qua tôi ngủ ở nhà cả ngày, không có đến chỗ đó.”

“Vậy sao hôm nay cậu lại thành ra như thế này?!”

“Tôi vẫn rất bình thường nha. Mua đồ thì phải trả tiền, chẳng phải đây là chuyện thường tình sao? Bạn học Bạch, cậu thử nói xem tôi nói đúng hay không?”

Bạch Thanh Hạ nghe vậy chỉ quay đầu sang một bên, không đáp lời hắn.

Bởi vì cô cũng vừa mới lấy đồ này nọ, cô cảm thấy mình không có tư cách trả lời vấn đề này.

“Nếu đã vậy thì thôi đi Thải Vi. . . . . . Bọn tớ cũng không muốn ăn đồ ăn vặt này đến vậy. . . . . . “

“Đúng vậy nha Thải Vi, không đáng để cậu giận như vậy. . . . . “

Hai người bạn tốt của Hồ Thải Vi thật không thể nhịn được nữa.

Lý lẽ của Lục Viễn Thu khi này chẳng thể nào bắt bẻ được. Bọn cô dù muốn nói đỡ cho Hồ Thải Vi thì cũng chẳng nói tiếp được gì.

Bởi vì trên thực tế, Hồ Thải Vi và Lục Viễn Thu cùng lắm chỉ có quan hệ bạn học thôi, cũng không có quan hệ gần gũi nào khác.

Hồ Thải Vi không muốn từ bỏ, tung ra đòn sát thủ:

“Lục Viễn Thu! Nói cho cậu biết, lớp trưởng hôm qua tỏ tình tớ rồi đấy!”

---------

PS:

(1): Nguyên văn là từ ức, tương đương trăm triệu, ở đây mình quy ước luôn đơn vị là tệ nhé.

(2): Chỗ này LVT không ưa gì HTV nữa, nên ở khoảng LVT-HTV mình sẽ để xưng hô là tôi-cậu. Còn hướng HTV-LVT vẫn giữ cậu-tớ.

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Mở Đầu Bằng Việc Bắt Gặp Nữ Thần Lạnh Lùng Ăn Cắp Vặt Trong Siêu Thị của Lục Viễn Thu

Truyện Trọng Sinh: Mở Đầu Bằng Việc Bắt Gặp Nữ Thần Lạnh Lùng Ăn Cắp Vặt Trong Siêu Thị tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Waltz1809
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.