Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh ấy đồng ý rồi sao?

Phiên bản Dịch · 1062 chữ

Dù vậy, Giang Ly vẫn không yên tâm, kiên quyết yêu cầu cho mẹ nhập viện.

Sau khi làm thủ tục xong xuôi, cô nhận được tin nhắn của Giang Thần báo đã đến phòng bệnh.

Giang Ly tay cầm tập giấy tờ, vào thang máy đi lên tầng cao nhất của khu nội trú.

Khác với sự ồn ào và đông đúc của phòng bệnh thường, hành lang khu đặc biệt yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân vang vọng.

Từ xa, Giang Ly nhìn thấy Trạm Lục Hành đang đứng cuối hành lang trò chuyện cùng Lưu Nhã Kỳ.

Cô thoáng sững sờ, ánh mắt của Trạm Lục Hành cũng chạm phải ánh nhìn của cô.

Giang Ly lập tức cúi đầu, bước nhanh vào phòng bệnh.

Mẹ cô, gương mặt phờ phạc, đang nằm trên giường bệnh.

Cậu em trai ngây ngô thì lóng ngóng đi theo sau y tá. Thấy Giang Ly bước vào, đôi mắt cậu sáng bừng lên, vui mừng gọi to: "Chị!"

"Mẹ." Giang Ly vội chạy đến bên giường.

"Giang Ly," mẹ cô khẽ gọi, đôi mắt mệt mỏi nhìn cô.

"Con đây." Giang Ly nắm tay mẹ, lo lắng hỏi: "Bác sĩ nói thế nào hả mẹ?"

Bà Trình cố gắng gượng dậy, Giang Ly nhanh chóng đỡ mẹ ngồi lên, kê thêm gối sau lưng bà.

"Bác sĩ bảo không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi là ổn."

"Vậy chiều nay mẹ xuất viện, công ty không thể thiếu người."

"Mẹ cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày, để con đến công ty thay mẹ."

"Con làm sao mà được, từ trước đến nay chưa bao giờ làm việc ấy."

"Mẹ làm được thì con cũng làm được, sao lại không?" Giang Ly cười trêu đùa.

Cả mẹ và Giang Thần đều bật cười.

"Mẹ, chị nói đúng đấy, mẹ làm được thì chị ấy cũng làm được."

Mẹ cô ngẫm nghĩ, việc Giang Ly chủ động đi làm là một tín hiệu tốt.

Trước đây, cô toàn ru rú ở nhà, lâu ngày cũng chẳng tốt cho tinh thần.

Nhớ lại kiếp trước, khi công ty gia đình phá sản, mọi người đều bỏ đi, chỉ còn lại một người ở bên mẹ đến cùng. Hình như người đó tên là Lý Hiểu Quân.

"Mẹ, ở công ty có phải có người tên Lý Hiểu Quân không?"

"Đúng rồi, cô ấy là trợ lý mẹ mới tuyển. Sao con biết?"

"À, con nghe mẹ nhắc qua. Mẹ cho con số của cô ấy nhé."

Hai mẹ con đang nói chuyện thì Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ bước vào phòng bệnh.

Mẹ Giang Ly lập tức tươi cười, rạng rỡ như một bông hoa nở rộ.

Dù gì cũng là người từng điều hành công ty, bà rất hiểu cách đối nhân xử thế. Con cái trong nhà có thể xuề xòa, nhưng con rể tương lai hay con dâu thì phải tiếp đón tử tế.

Bà gắng hết sức lịch sự, cảm ơn hai người:

"Thật ngại quá, còn làm phiền hai con phải tới đây."

"Không sao đâu ạ, dì cứ yên tâm nghỉ ngơi." Lưu Nhã Kỳ nhanh nhẹn bước tới, đỡ bà nằm xuống.

Trạm Lục Hành giữ nụ cười trên môi, bình thản nói:

"Mẹ nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Trạm Lục Hành trò chuyện thêm vài câu với mẹ Giang, sau đó định cáo từ ra về.

Mẹ Giang cũng không nói nhiều, chỉ cần giữ vẻ bề ngoài tươm tất là được.

“Em tiễn anh ra cửa.”

Đối diện với ánh mắt của Trạm Lục Hành, Giang Ly mới nhận ra anh đang nói với mình.

Cô ngơ ngác đứng đó không dám tin. Không chỉ cô mà tất cả mọi người xung quanh đều khá bất ngờ.

Ai cũng biết quan hệ giữa Giang Ly và Trạm Lục Hành chẳng mấy tốt đẹp, thế mà giờ lại có vẻ thân thiết đến lạ.

“Được thôi.”

Mang theo đầy nghi hoặc, cô bước theo anh ra khỏi phòng bệnh, đến chỗ thang máy và còn giúp anh nhấn nút.

Trạm Lục Hành cúi đầu nhìn xuống chân cô, “Chân em khỏi rồi à?”

Hóa ra là lo lắng về chân cô sao? Lúc trước chính anh làm cô bị thương, rồi chẳng hề bận tâm, giờ lại giả bộ hỏi han thế này có ý nghĩa gì chứ?

“Khỏi rồi.”

“Lần sau nhớ cẩn thận hơn.”

Giang Ly nổi giận, tôi cần anh dạy bảo sao?

“Liên quan gì đến anh chứ!” Nói xong, cô quay đầu trở lại phòng bệnh.

Mẹ Giang và Giang Thần đang lén lút quan sát sắc mặt của Giang Ly.

Giang Ly vẫn còn chút giận dỗi, tiến lên giúp mẹ đắp chăn kỹ lưỡng hơn.

“Chị ơi, em định mời anh rể ăn bữa cơm, chị đi cùng nhé.” Giang Thần dè dặt nói.

Giang Ly ngẩng đầu lên.

Lưu Nhã Kỳ sợ cô không hiểu, liền vội vàng giải thích: “Anh rể đã giúp em giải quyết vấn đề làm thêm và còn tìm cho em một công việc tốt hơn, nên bọn em muốn cảm ơn anh ấy.”

Nói xong, cô lại vội nháy mắt ra hiệu cho Giang Thần.

“Đúng đó, chị à. Anh rể đã giúp bọn em rất nhiều, bọn em thấy ngại nên chỉ muốn mời anh ấy một bữa.”

Các em lấy đâu ra tiền mà mời chứ?

Trạm Lục Hành ăn uống cực kỳ kén chọn, yêu cầu cao về nguyên liệu, với mức thu nhập của bọn họ thì làm sao đủ để đãi anh ta?

“Anh ấy đồng ý rồi sao?”

“Anh rể đã đồng ý rồi, bọn em định mời ở quán lẩu ngay cổng trường.”

Giang Ly không khỏi kinh ngạc.

Thức ăn ở quán lẩu gần trường, trong mắt Trạm Lục Hành, còn thua cả đồ ăn cho lợn, toàn là mấy thứ nhân tạo. Vậy mà anh ta lại đồng ý ư?!

Xem ra tình cảm giữa anh ta và Lưu Nhã Kỳ tiến triển nhanh thật. Vì cô ta, anh ta thậm chí đã sẵn lòng làm đến mức này. Được, nhân tiện lần này, mình sẽ chứng kiến tình cảm của bọn họ luôn, khỏi mất công đến tận trường.

“Được, chị cũng sẽ đi.”

Bạn đang đọc Trọng Sinh Tôi Bị Chồng Cũ Cưỡng Ép Đoạt Lại của Hải Thượng Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.