Ly hôn
“Em hiểu rồi, thành thật thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Em đang nói sự thật đấy, vì em muốn ly hôn, nhưng mẹ em không đồng ý.”
Trạm Lục Hành ngả lưng tựa vào ghế, đôi mắt nheo lại nhìn cô đầy suy xét.
“Lần này là em sai, không nên dùng thủ đoạn như vậy. Em xin lỗi anh.” Giang Ly cúi đầu, giọng cô nghiêm túc, “Coi như để bù đắp, em đồng ý ly hôn, để anh tự do.”
Trước đây, cô từng giống như miếng cao dán, bám chặt lấy Trạm Lục Hành, bất chấp sự chán ghét của anh. Có lẽ anh đã sớm mong ly hôn rồi.
“Anh chưa bao giờ thấy mình bị mất tự do cả.”
Giang Ly ngớ người một chút, cũng đúng, anh vẫn có thể tìm bạn gái, chẳng bị điều gì ràng buộc.
“Không giống đâu. Giờ anh vẫn là chồng của em, nhưng nếu vị trí của ‘bà Trạm’ trống, anh có thể tìm một cô gái anh yêu thật sự, cho cô ấy danh phận. Sau này, nếu hai người có con, đứa trẻ sẽ có tên trong sổ hộ khẩu một cách danh chính ngôn thuận.”
Trạm Lục Hành bật cười khẩy, giọng mỉa mai, “Em còn biết nghĩ cho anh cơ đấy.”
Giang Ly cười nhẹ, “Đó là điều nên làm thôi. Vậy khi nào mình đi làm thủ tục?”
Anh bất ngờ cúi người về phía cô, gương mặt anh ngày càng gần, đôi mắt ánh lên tia trêu chọc, “Nhưng mà anh không muốn ly hôn, làm sao bây giờ?”
Mặt Giang Ly tái mét, “Tại sao?! Nếu anh lo lắng về việc phân chia tài sản, em không cần lấy một xu nào của anh. Căn nhà này là do nhà em mua, anh chỉ cần trả lại tiền nhà là đủ. Phần giá trị tăng thêm em cũng không đòi hỏi.”
Thấy cô xúc động đến thế, Trạm Lục Hành nhếch mép khinh bỉ, “Sao, em nôn nóng như vậy là vì bên ngoài có người đàn ông khác rồi à?”
“Anh nói chuyện cho cẩn thận!” Giang Ly tức giận thét lên.
“Cẩn thận á?” Anh cười lạnh, “Sáng nay là ai đã lột quần anh ra, em nhớ không?”
“…”
“Trước đây, tất cả đều là lỗi của em. Nếu anh muốn trừng phạt em, không đồng ý ly hôn chỉ vì thế thì... không đáng. Tự mình hạnh phúc mới là quan trọng nhất.”
Nhìn dáng vẻ khổ sở, cố gắng hết sức thuyết phục của Giang Ly, Trạm Lục Hành chỉ cười nhạt, như thể đang xem một màn kịch hay.
Giang Ly gần như phát điên, cái tên này đúng là trơ như đá, không chịu nghe lời giải thích của cô. Được rồi, muốn đùa giỡn với cô, cô sẽ chơi tới cùng.
“Trạm tổng, anh hiện tại không ly hôn, sau này muốn ly hôn thì giá sẽ không còn rẻ như bây giờ đâu. Em sẽ đòi chia đôi tài sản. Với khối tài sản khổng lồ hiện tại của anh, tin em đi, nó sẽ rất đắt đỏ đấy.”
“Em đang đe dọa tôi sao?”
Gương mặt Trạm Lục Hành thoáng chốc trở nên lạnh lùng, anh bất ngờ đưa tay nắm chặt gáy Giang Ly, kéo sát về phía mình.
Giang Ly cố gắng giãy giụa, nhưng vô ích.
“Em phải hiểu rõ, hôm nay em dám bỏ thuốc tôi, tôi đã có thể chặt em ra từng mảnh rồi ném xuống sông cho cá ăn. Tôi không ra tay là vì nể tình hai gia đình có giao tình. Nhưng nếu em dám làm thế lần nữa... thì em sẽ không còn cơ hội để hối hận đâu. Rõ chưa?”
Ánh mắt lạnh lẽo, tàn nhẫn của anh khiến Giang Ly sợ hãi run lên, từng lời anh nói như nhát dao cứa vào lòng cô.
Ngày hôm sau
Giang Ly mệt mỏi mở mắt ra.
Đêm qua, cô khóc đến kiệt sức, sáng nay đôi mắt sưng húp như quả óc chó, nặng trĩu như đeo thêm mấy cân chì.
Cô vẫn không thể hiểu được, rõ ràng cô đã cố gắng làm mọi thứ để giải thoát, nhưng tại sao Trạm Lục Hành vẫn có thể gặp Lưu Nhã Kỳ một cách thoải mái?
Cô đã nghĩ ly hôn sẽ rất đơn giản, tại sao anh lại không đồng ý?
Giang Ly ngồi dậy, kéo chăn ra, lê từng bước nặng nề rời khỏi giường.
Cô bước vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, vừa mở cửa ra, một cảnh tượng hoang tàn đập vào mắt khiến cô chấn động.
Hôm qua, sau khi Trạm Lục Hành thoát khỏi dây trói, anh đã đập phá tan tành phòng ngủ.
Đêm qua, cô kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần nên không có sức thu dọn. Giờ đứng giữa căn phòng như bãi chiến trường, cô chỉ thấy tràn đầy sự tuyệt vọng.
Giang Ly thở dài, rồi từ từ bắt tay vào việc dọn dẹp.
Cô không thể từ bỏ nơi này, đặc biệt là chiếc giường mà cô yêu quý — “Êm êm” của mình.
“Êm êm” chính là chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.
Trong suốt những năm tháng cô cô đơn, trống trải, “Êm êm” đã an ủi cô, mang lại cho cô cảm giác ấm áp và bình yên. Cô đã tỉnh lại sau khi tái sinh trên chiếc giường này. Đối với cô, nó không chỉ là một chiếc giường.
Căn nhà là do nhà họ Giang mua, còn việc trang trí và đồ nội thất là của nhà họ Trạm.
Giang Ly biết “Êm êm” rất đắt đỏ, có lẽ giá lên tới cả triệu, và để sửa chữa nó cũng tốn không ít.
Nhưng giờ đây, cô không có nổi một xu.
Đăng bởi | tinhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |