Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Vân Môn

Phiên bản Dịch · 2030 chữ

Chương 6 : Thanh Vân Môn

Chân nguyên ! Mấu chốt cuối cùng dĩ nhiên lại là chân nguyên – võ Cửu thét lớn , trong lòng thầm rủa lão mập chết tiệt , nói đi nói lại muốn chặt trúc phải có chân nguyên , muốn có chân nguyên phải tu luyện thái cực Huyền thanh đạo , mà muốn tu luyện thái cực Huyền thanh đạo phải có đạo pháp cùng nhập môn , mà muốn nhập môn ít nhất cũng phải biết tu luyện . Mà hắn lạ hoàn toàn không thể tu luyện

Lão mập mặc dịch , lão đạo chết bầm , lão vương bát đản …- bao nhiêu từ nghĩ ra để chửi rửa hắn cũng đã dùng hết nhưng trong lòng vẫn khỏe chịu cực kỳ , “ không ngờ bản thân từng sống hai kiếp người mà cũng để lão mũi trâu kia dắt mũi” hắn thầm oán hận trong lòng

Hèn gì lão dễ dàng truyền thụ thái cực Huyền thanh đạo cho mình như vậy , hơn nữa lại truyền tới tầng 9 , lão biết rõ bản thân mình một tầng cũng không thể luyện được mà còn bày trò này nọ … lão vương bát đản này ! – hắn tiếp tục nghĩ rồi lại tiếp tục mắng chửi , cũng tội thay cho điền bất dịch , ý của lão là chỉ bảo tống đại nhân truyền cho võ Cửu ba tầng đầu thôi , ai ngờ tống đại nhân hiểu lầm rằng phải truyền hết tâm pháp cũng như ngộ đạo của hắn cho võ Cửu

Tống đại nhân hiểu nhầm rằng điền bất dịch thấy võ Cửu thiên tư thông minh , học một hiểu mười nên cứ thế truyền hết cho hắn , nhưng cuối cùng kẻ mang vạ lại là lão sư phụ của hắn . Mà nói đi cũng phải nói lại nếu bất kỳ ai nói chuyện đàn đạo cùng võ Cửu đều sẽ thấy như vậy mà thôi , hơn nữa qua cuộc nói chuyện này tống đại nhân dường như lờ mờ nhận thấy được con đường thăng cấp của bản thân , có lẽ trong vòng năm năm hắn có thể bước lên tầng tám Ngọc thanh cảnh cũng không chừng

Đại sư huynh người chạy nhanh như vậy ! Không phải là người sợ mẹ muội đấy chứ - lúc này không biết điền linh nhi từ nơi nào xuất hiện , dưới chân nàng một dải lụa Hồng đang không ngừng bay lượn khiến cho võ Cửu ngứa mắt không thôi

Rõ ràng biết ta không thể tu luyện , còn mặt dày mang con gái ra loè ta – võ cửu oán giận thầm chửi rủa

Điều thứ nhất trong môn quy là phải tôn sư trọng đạo – bất ngờ tống đại nhân nói ra khiến trong lòng võ Cửu run như cầy sấy “ chẳng lẽ hắn nghe được những gì mình nói” một trận mồ hôi lạnh đổ ra như mưa khiến cho cả thân thể võ Cửu lạnh toát

Cũng tội cho người vô tình nghe thấy , thực ra ý của tống đại nhân chính là không nên đồng thủ với sư mẫu , rơi vào trong tai của võ của lại trở thành không được chửi rủa sư phụ . Chỉ có điều đời này không ai nói ra cũng không ai biết , có một điều tống đại nhân hiểu rõ ràng là , hiện tại nhóm đệ tử kia đang không ngừng bị ăn đòn và không ngừng chửi rủa hắn

Điền linh nhi đúng là cố loè võ Cửu nhưng lại thấy mặt mày của hắn có chút không đúng nên thu lại pháp bảo của mình , cuối cùng nó cuộn lên trên eo của điền linh nhi trở thành một chiếc đai lưng rất đẹp

Ngươi thấy ta có lợi hại không – điền linh nhi vẫn không chịu thua , lúc này nàng hỏi thẳng

Cũng bình thường ! Chỉ là bay lượn một vòng thôi có gì khỏe mẽ - võ Cửu vẫn chưa thôi oán giận nói

, đồng thời hắn lấy ra một thanh tiểu kiếm tính chặt đứt sợi dây lụa kia

Tiểu Cửu dừng tay ! – tống đại nhân thầm hô không ổn , phải biết dải lụa kia không phải tầm thường , đó vốn là một pháp bảo nổi danh của sư nương thời còn trẻ tên là hổ phách chu lăng , một thời nổi danh của sư nương , không nói tới tấn công chỉ nói tới phòng thủ cũng là nhất lưu bảo vậy của thanh Vân môn

Nếu chém vào không nói người tấn công bị thương , nói không chừng pháp bảo tự động hộ chỉ thì người tấn công sẽ bị đánh chết không chừng , phải biết rằng tất cả bảo vật đều có linh tính riêng , tốt nhất là đừng đụng vào nếu nó đã nhận chủ a

Điền linh như thấy hắn cầm kiếm cũng bị dọa sợ , cứ tưởng rằng có thể chọc được hắn nhưng không ngờ vị sư đệ này ương ngạch như vậy , nàng đành đi tìm tiểu phàm sư đệ chơi đùa cùng vậy – nghĩ vậy nên nàng một lần nữa khởi động hổ phách chi lăng rời đi

Phụp - một tiếng động nhỏ vang lên , đoản kiếm lúc này cắm sâu vào cây hắc tiết trúc bên cạnh làm cho tống đại nhân sững sốt không ít

Tiểu Cửu sư đệ ! Ngươi – nhìn thấy một màn này trong lòng hắn cũng lạnh toát , không ngờ tiểu sư đệ chưa tập công pháp bổn môn mà đã có thể chọc thủng được hắc tiết trúc , nếu nói hắn tu luyện được rồi nói không chừng kỉ lục một năm của tiểu sư muội bị hắn phá vỡ mất

A ! – võ cữu cũng bất ngờ không kém , lúc này chuôi kiếm đã dính sát lấy thân cây hắc tiết trúc , hắn lại dùng lực một cái rồi rút ra khỏi thân cây , tra đoản kiếm vào vỏ

Tiểu sư đệ cẩn thận kẻo bị thương ! -cuối cùng tống đại nhân cũng nhìn ra , thực ra nhát đâm ấy là do thành Đoản kiếm kia tạo thành chứ không phải nhờ chân nguyên của tiểu Cửu sư đệ

Sư huynh chúng ta tiếp tục đi – võ Cửu cất công đoản kiếm rồi nói

Hoá ra Thanh Vân Môn có lịch sử rất lâu đời , nghe nói tổ sư khai phái vốn là một thầy tướng trong giang hồ, nửa đời thất vọng, buồn bực . Năm 49 tuổi, ngao du khắp nơi, trên đường đi qua núi Thanh Vân, vừa nhìn đã nhận ra nơi đây có vẻ thiêng liêng kỳ thú , tụ được linh khí của trời đất, là một nơi tốt đẹp vào bậc nhất. Lập tức đăng sơn, ăn gió nằm sương, tu chân luyện đạo, chưa được bao lâu, lại tìm đuợc một quyển sách cổ không tựa đề trong một hang sâu bí mật, trên đó ghi chép những thuật pháp môn kỳ ảo, thâm Thuý cao xa, mà lại diệu dụng vô cùng, uy lực cực lớn.

Thầy tướng nọ được mối kỳ ngộ này, dốc lòng tu tập. Thấm thoắt hai mươi năm, có chút tựu thành, bèn xuất núi. Trải qua mấy trận mưa gió giang hồ, tuy không thể độc bá thiên hạ, nhưng cũng trở thành người hùng một phương. Bèn ở trên núi Thanh Vân, khai tông lập phái, đặt tên "Thanh Vân". Vì nội dung trong quyển sách không có tựa đề kia rất gần với đạo gia, nên ông ta bèn phục trang đạo nhân, tự xưng hiệu Thanh Vân Tử, đệ tử đời sau tôn xưng là Thanh Vân Chân Nhân.

Thanh Vân Tử thọ 167 tuổi, sinh thời thu nạp mười đệ tử, lúc lâm chung có dặn rằng: "Ta nửa đời đã học đến tận cùng về tướng thuật, tinh yếu nhất chính là tướng phong thủy. Núi Thanh Vân này là linh địa hiếm có trong nhân gian, phái Thanh Vân ta giữ ngọn núi này, về sau nhất định sẽ hưng thịnh, các ngươi quyết không thể bỏ được. Nhớ lấy, nhớ lấy!"

Lúc ấy mười đệ tử đều gật đầu, tin tưởng chắc chắn rồi, Thanh Vân Tử mới nhắm mắt tắt nghỉ. Không ngờ trong vòng một trăm năm sau đó, chẳng biết là có phải ý trời ghẹo người, hoặc căn bản là Thanh Vân Tử tướng thuật không tinh, Thanh Vân Môn không chỉ không phát triển, mà mỗi ngày một suy vi.

Trong mười đệ tử, có hai người chết sớm, bốn người bỏ mạng trong những cuộc huyết sát giang hồ, một người tàn phế, một người mất tích, chỉ truyền lại hai chi phái.

Trải qua năm mươi năm, trong vòng một trăm dặm quanh núi Thanh Sơn đã xảy ra những thiên tai địa chấn chưa từng có, ngập lụt khủng khiếp, đất rung núi chuyển, tử thương vô số, lại dứt tuyệt đi một chi phái. Mà còn lại mỗi một người, nhưng tư chất có hạn, bản lĩnh thấp kém, vốn chẳng thể khôi phục được phong quang năm xưa của Thanh Vân Tử, lại còn vì duyên cớ quyển sách cổ kia, kích động kẻ thù bên ngoài đến tranh đoạt, mấy phen huyết chiến, nếu không phải là nhờ mấy pháp bảo lợi hại mà Thanh Vân Tử để lại, thì e rằng Thanh Vân Môn đã bị người ta diệt tận rồi.

Tình cảnh này kéo dài đúng bốn trăm năm, Thanh Vân Môn không hề khởi sắc, hầu như có thể dùng từ "ngắc ngoải" để hình dung. Đến phút cuối, thậm chí còn bị người bắt nạt đến tận cửa nhà, trong bảy ngọn núi cao của Thanh Vân, ngoài ngọn chính Thông Thiên Phong, sáu ngọn còn lại đều bị ngoại địch chiếm hết, trong đám ngoại địch đó còn có cường đạo hãn phỉ, lấy làm cứ điểm, cướp bóc bốn phương, hoành hành ngang ngược.

Những người không rõ nội tình phần lớn đều hiểu nhầm, cho rằng Thanh Vân Môn đã sa sút mất rồi, mặc dù đệ tử Thanh Vân giải thích rất nhiều, rằng cũng có lòng giết địch, hiềm nỗi lực bất tòng tâm, thật đáng thương. Đến nay nghĩ lại, lúc ấy quả thực là quãng thời gian cay đắng nhất của cả phái Thanh Vân.

Mãi cho đến thời điểm một nghìn ba trăm năm trước, tình hình mới có thay đổi.

Có lẽ là tướng thuật của Thanh Vân Tử rốt cục cũng hiển linh, hoặc là trời già mệt rồi, không muốn trêu cợt Thanh Vân Môn nữa, đến lúc ấy, trong đám truyền nhân đời thứ mười một của Thanh Vân Môn, lại xuất hiện một nhân vật tuyệt luân, kinh thế hãi tục đứng lên dẫn dắt - Thanh Diệp Đạo Nhân.

Thanh Diệp tục gia họ Diệp, vốn là một thư sinh nghèo khổ, thiên tư đĩnh ngộ hơn người, nhưng ứng thí rất nhiều lần mà không trúng, sau này cơ duyên xảo hợp, được Vô Phương Tử chưởng môn đời thứ mười của Thanh Vân Môn thu làm đệ tử, lúc ấy tuổi mới 22:

Sau khi Thanh Diệp nhập môn, chỉ qua một năm đã lĩnh hội quán thông hết thảy những kiếm thuật pháp đạo do Vô Phương Tử truyền cho, độc chiếm hàng đầu trong đám đệ tử. Lại qua một năm, đến Vô Phương Tử cũng chỉ có thể dựa vào sự tu hành thâm hậu mới cố gắng đánh được ngang tay với y. Vô Phương Tử vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, quyết định lấy quyển sách cổ mà tổ sư truyền lại đem cho Thanh Diệp tự tham tường tu tập. Thanh Diệp bèn bế quan ở Huyễn Nguyệt Động đằng sau ngọn Thông Thiên Phong, lần bế quan này kéo dài mười ba năm.

Bạn đang đọc Tru Ma Ký của kiemtien laphong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kiemtienlaphong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.