Trở về Thanh Vân
Thanh Vân Thất Mạch tọa lạc ở bảy ngọn núi lớn gọi là thất phong, chủ phong Thông Thiên, xung quanh còn lại lục phong lần lượt là Long Thủ, Triêu Dương, Phong Hồi, Lạc Hà, Đại Trúc, Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc Phong, mặt hồ vẫn như cũ yên ả, từng đột ánh sáng vàng óng bắt nguồn từ vầng thái dương trên thiên khung mà chiếu rọi xuống giữa hồ xanh biên biếc. Một mái đình Hồ Tâm cao vun vút bị bao phủ bởi hàng Ngọc Linh trúc tựa như lưu ly, tạo thành một cảnh tương như sương như ảo, tiên khí ngập tràn.
Tựa như Tĩnh Tâm đường của Đại Trúc Phong, Hồ Tâm đình cũng chính là tòa chính điện của Tiểu Trúc Phong.
Bên trong Hồ Tâm đình hiện tại, một vị nữ tử phong vận trên người mặc đạo bào dành riêng cho thủ tọa nàng lúc này ngồi trên chiếc trường kỷ duy nhất trong đình, hai tay đặt ở hai bên trường kỷ kê tay, ánh mắt trong trẻo thanh lãnh hài lòng nhìn về vị đệ tử của mình.
Có thể mặc ở trên người đạo bào dành riêng cho các thủ tọa, nàng không ai khác chính là thủ tọa đương nhiệm đồng thời năm xưa, được xưng là một trong hai đóa hoa của Tiểu Trúc Phong – Thủy Nguyệt đại sư.
Mà trước mặt nàng, đứng đó một vị thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành, trên người mặc lam y bó sát lộ ra dáng người vô cùng nổi bật, tuy rằng bản thân chính là một vị tuyệt thế mỹ nhân điên đảo chúng sinh, nhưng trên người khí chất của nàng lại lạnh như băng sương khiến cho khó có thể tiếp cận.
Mà nàng, chính là đệ nhất mỹ nhân của Thanh Vân môn đồng thời cũng chính là tuyệt thế thiên tài trăm năm có một của Tiểu Trúc Phong, Lục Tuyết Kỳ.
Đôi mắt trong trẻo của Thủy Nguyệt đại sư dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn của Lục Tuyết Kỳ, sau đó nói: “ Tuyết Kỳ, vi sư biết con đã đem Thái Cực Huyền Thanh Đạo luyện đến tầng thứ bảy, tại Thanh Vân môn ta, người có thể cùng con sánh vai đã không còn nhiều, lại thêm tâm tính nghị lực của con vô cùng tốt, chờ tiếp mấy chục năm vi sư tạo hóa mà đi, thì con sẽ thay ta bảo hộ Tiểu Trúc Phong.”
Lục Tuyết Kỳ nghe thế liền lập tức lùi về một bước, vô cùng cung kính mà quỳ xuống nói: “ Sư phụ đạo hạnh cao thâm cộng với thông thần đạo pháp, tuổi tác tại bên trong Thanh Vân môn cũng không tính là lớn, đệ tử tin rằng người nhất định sẽ đột phá Thái Thanh cảnh giới trong truyền thuyết!”
Từ nhỏ Lục Tuyết Kỳ đã gia nhập Thanh Vân môn, bái nhập môn hạ của Thủy Nguyệt đại sư nhưng bởi vì tính tình lãnh đạm cho nên cũng chỉ có thể đưa ra lời khuyên giải sư phụ của mình như thế.
“ Tuyết Kỳ, con quá đề cao vi sư rồi!” Trìu mến nhìn vị đệ tử đang quỳ rạp trên đất, Thủy Nguyệt đại sư liền đứng lên đưa tay đem từ trên lưng gỡ xuống một thanh tiên kiếm màu lam, sau đó đem nó đặt vào lòng bàn tay nhỏ của Lục Tuyết Kỳ.
“ Đây chính là Tiểu Trúc Phong nhất mạch đời đời Thiên Gia thần kiếm, Tuyết Kỳ, nay vi sư đem nó cho con, ta hi vọng rằng con sẽ không phụ vi sư chờ mong, ngày sau cầm lấy nó mà trảm yêu trừ ma, vì Thanh Vân môn cống hiến công sức!” Thủy Nguyệt đại sư trịnh trọng nói.
Nhìn chằm chằm Thiên Gia thần kiếm cùng vỏ kiếm thật lâu, sau đó Lục Tuyết Kỳ cầm chắc nó trên tay kiên định nói: “ Tuyết Kỳ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ, hai năm sau, tại Thất Mạch hội võ ta nhất định sẽ đoạt giải quán quân, làm vẻ vang Tiểu Trúc Phong nhất mạch của ta!”
Xoạt!
Ngay lúc Thủy Nguyệt đại sư vừa định lên tiếng thì tại phía chân trời, một thanh tiên kiếm màu bạc đang nhanh chóng bay đến, nàng lập tức xoay người mà vận khởi nội lực, ống tay áo không gió mà bay.
Một đôi ngọc thủ thon dài không hề động đậy, nhưng kì thật tùy thời liền vận chuyển Thái Cực Huyền Thanh Đạo để đối địch, ngay lúc nàng đang chuẩn bị xuất thủ thì thanh tiên kiếm màu bạc kia thanh quang lóe lên, sau đó một bóng người từ trong thân kiếm bay ra, cùng một chỗ mà rơi xuống phía xa xa!
Thủy Nguyệt đại sư nhãn quang kinh người liền phát hiện, bóng người kia tựa hồ bị thương không hề nhẹ.
“ Đi theo vi sư một chuyến!” Phân phó với Lục Tuyết Kỳ một tiếng, Thủy Nguyệt đại sư dưới chân nhẹ nhàng khẽ điểm, cả thân hình phong vận của này hướng về nơi bóng người kia mà bay tới.
Khoảng cách cũng không quá xa, chỉ cần một khắc sư đồ hai người Thủy Nguyệt đại sư và Lục Tuyết Kỳ liền đi tới, đồng thời cũng thấy được rõ nhân dạng của bóng người thần bí kia.
Tiên kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, bên cạnh là một chàng thiếu niên mặc bạch y, tuy hai mắt đã nhắm chặc, sau lưng áo cũng đã nhiễm đỏ tiên huyết, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ đó vẫn như cũ hiện ra sắc thái kiên nghị.
Nhìn thấy thiếu niên này, Thủy Nguyệt đại sư mắt đẹp lập tức trợn tròn cả người đứng ngây như phỗng, hắn, cực kỳ giống với Vạn sư huynh mà trong lòng luôn tưởng nhớ a!
Nhìn chàng thiếu niên kia thật lâu Thủy Nguyệt đại sư bước đến dùng nội lực nâng lên thiếu niên, sau đó lại đem thanh tiên kiếm cắm trên mặt đất rút ra, nhìn thanh tiên kiếm tựa như một tác phẩm nghệ thuật dù là Thủy Nguyệt đại sư cũng không khỏi thầm khen: “ Kiếm tốt!”
Sau đó mới xoay người nói với bên cạnh Lục Tuyết Kỳ nói: “ Đi thôi, theo vi sư trở về!”
Không chờ Lục Tuyết Kỳ trả lời, bóng dáng của Thủy Nguyệt liền biến mắt, đến khi Thủy Nguyệt một lần nữa xuất hiện đã là ở phía cực kỳ xa, dù là tâm cảnh lạnh lùng như băng sương Lục Tuyết Kỳ cũng không khỏi hâm mộ một phen.
Đêm xuống.
Nhìn trên thiếu niên đang nằm hôn mê bất tỉnh, Lục Tuyết Kỳ dù tính cách lãnh đạm của nàng cũng không khỏi tò mò mà đánh giá hắn một phen.
Tuổi tác cũng chỉ mới có mười ba mười bốn, nhưng một thân tu vi thông qua sư phụ dò xét đã có thể sánh ngang với nàng, hơn nữa từ trong bao khỏa của hắn lại có lệnh bài đệ tử của Đại Trúc Phong.
Cứ nghĩ rằng đệ tử cùng lứa không ai có thể cùng nàng một trận chiến, nhưng hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một người từ trên trời rơi xuống, hơn nữa từ vết thương có thể nhìn ra, người này chính là đã từ trong tay của Ma giáo đại tu sĩ mà đào thoát.
Đang suy nghĩ một cách miên mang, Lục Tuyết Kỳ đột nhiên phát hiện lông mi của thiếu niên khe khẽ run, nàng liền nhanh chóng rời đi trước khi bị người này tỉnh lại mà phát hiện.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, Trương Tiểu Phàm lúc này mới phát hiện vết thương trên lưng quỷ khí đã được đẩy ra khỏi cơ thể, đồng thời theo thời gian miệng vết thương cũng chậm rãi mà khép lại.
Kiểm tra một vòng cơ thể, xác định được bản thân quỷ khí đã hoàn toàn bị trục xuất thì Trương Tiểu Phàm mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này hắn mới có thời gian mà đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một căn phòng đơn giản, ngoài chiếc giường mình đang nằm ra thì cũng chỉ có một bộ bàn ghế đặt ở giữa phòng mà thôi, một thanh tiên kiếm màu bạc đang yên yên tĩnh tĩnh nằm trên mặt bàn.
Đăng bởi | LamDiễmMaQuân |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 116 |