Cung Duyệt Khả
Nghe thấy những lời này của bọn họ, Tử Vân dừng lại một chút trong khi chơi game, đáy mắt lướt qua một tia khác thường.
Cố gắng giảm sự chú ý về phía mình, Tử Vân giả vờ không biết gì, tiếp tục chơi.
Hắn không muốn để bọn họ chú ý vào mình, vì hắn không biết phải giải thích thế nào về chuyện này.
Liệu có nên nói đó là một bất ngờ từ chính bản thân hắn?
Nếu bọn họ biết người kia chính là mình, chắc chắn sẽ xé xác mình mất!
Dù sao thì lúc này, họ còn chưa đủ thân thiết, nói ra với bọn họ có nghĩa là tự để mình lộ diện dưới họng súng của bọn họ.
“Lão Tam, tên tiểu tử kia gọi là gì?” Mạc Toản nhìn Vu Dịch Chi hỏi.
“Không biết!” Vu Dịch Chi lắc đầu.
“Vậy hình dáng của hắn, ngươi có thấy rõ không?” Mạc Toản lại hỏi.
“Quá xa, không thấy rõ.” Vu Dịch Chi lắc đầu.
“Vậy trong forum trường có ảnh chụp không?”
“Chắc là không có... Dù sao lúc đó, mọi người đều bận rộn khóc lóc, đầy tức giận, không ai chú ý đến chuyện chụp ảnh, mà lúc phản ứng lại thì người đó đã đi xa rồi.”
“Ngọa tào!” Mạc Toản không nhịn được chửi thề.
“Thôi, lão Nhị, chúng ta đừng bàn nữa.” Sài Hàn Tùng nhìn đồng hồ, đã là năm rưỡi chiều, rồi nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi!”
“Ân!” Vu Dịch Chi nhẹ gật đầu, “Ta chưa ăn gì từ trưa, giờ đói muốn chết rồi.”
“Ta cũng vậy.” Mạc Toản phụ họa nói.
Tử Vân thấy họ không tiếp tục bàn luận, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy đi thôi!” Sài Hàn Tùng nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài hướng về phía ký túc xá.
“Tử Vân, sao còn đứng đấy? Đi đi, ăn cơm!” Mạc Toản thấy Vu Dịch Chi và Sài Hàn Tùng đã đi rồi, quay lại gọi Tử Vân.
“A!” Tử Vân lên tiếng, vội vã đi theo.
…………
Bốn người lấy điện thoại ra xem, thấy một tin nhắn từ phụ đạo viên trong nhóm: "Tất cả các bạn lớp thiết kế, tối nay lúc sáu giờ tại phòng 206 tòa nhà A có buổi họp lớp, yêu cầu tất cả các bạn đến đúng giờ!"
Nhìn thấy tin nhắn này, ba người không khỏi cảm thấy phiền muộn.
“Cái gì, họp lớp mà giờ này sao? Không phải đùa à? Lão tử còn chưa ăn cơm mà!” Mạc Toản nhìn màn hình điện thoại, không nhịn được mắng.
“Thôi, đừng kêu ca nữa, chúng ta vào họp lớp đi.” Sài Hàn Tùng vỗ vỗ vai Mạc Toản, an ủi.
“Ân!” Mạc Toản gật đầu, rồi cất điện thoại vào túi và đi theo Sài Hàn Tùng và Vu Dịch Chi.
Tử Vân đuổi kịp bọn họ phía sau, cũng cất điện thoại vào túi và đi theo.
Dọc đường, mấy người im lặng, không nói gì.
…………
Khi bọn họ đến dưới tòa nhà học, họ phát hiện đã có rất nhiều người tụ tập.
“Dựa vào!!!” Mạc Toản nhìn đám đông trước mắt, có cảm giác muốn khóc.
“Sớm biết vậy đã đến trễ một chút.” Mạc Toản than vãn.
Vu Dịch Chi vỗ vỗ vai Mạc Toản, “Được rồi, đừng than vãn nữa, chúng ta nhanh vào thôi!”
“Ân!” Mạc Toản gật đầu nhẹ, sau đó bốn người tiến vào đám đông, đi vào bên trong.
Lúc này, điện thoại của Tử Vân bất ngờ vang lên. Hắn cầm điện thoại lên xem, thấy là mẹ gọi, báo cho hắn biết một chút và rồi rời khỏi đám đông để nhận điện thoại ở một góc.
“Uy, mẹ à!”
“Tiểu Vân, sao con không nói với mẹ một tiếng mà lại quyết định ở lại trường vậy?” Tử mẫu có chút trách móc, nói.
“Mẹ, con đã lớn rồi, có suy nghĩ của mình.” Tử Vân bình tĩnh trả lời.
“Tiểu Vân, con có phải càng lớn lên thì càng không nghe lời mẹ không?” Tử mẫu ra vẻ buồn bã.
Tử Vân: “...........”
Sau một lúc im lặng, Tử Vân nói: “Mẹ, con chỉ muốn một chút thời gian yên tĩnh thôi mà.”
“Nhưng mà, con làm vậy chỉ khiến mẹ lo lắng cho con, con phải hiểu, mỗi ngày không nhìn thấy con, trong lòng mẹ rất khó chịu.” Tử mẫu nói, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, như thể sắp khóc.
Tử Vân: “……”
Cuối cùng, Tử Vân không thể nhịn được nữa, thở dài, nói với mẹ ở đầu dây bên kia: “Mẹ, con đã lớn rồi, mẹ không cần phải lo lắng quá, con có thể tự lo cho mình.”
“Nhưng mà……” Tử mẫu có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Tốt rồi mẹ, con không muốn nghe nữa, con phải đi họp hội lớp.” Tử Vân nói xong, liền cúp máy, bỏ điện thoại vào túi, tâm trạng có chút trĩu nặng. Hắn không hiểu vì sao mẹ lại có thể có sự kiểm soát và chiếm hữu mạnh mẽ như vậy đối với mình.
“Ai ~!”
Tử Vân thở dài một hơi, quay người hướng về phòng học A tòa nhà 206 mà đi.
…………
Bên kia, nghe điện thoại bị cắt, Tử mẫu nhìn theo chiếc điện thoại, trong mắt càng thêm u ám.
“Xem ra Tiểu Vân đã bắt đầu trưởng thành rồi, không nghe lời mẹ nữa, muốn tự mình bay.” Tử mẫu lẩm bẩm, khuôn mặt bắt đầu trở nên nhăn nhó. “Nhưng không sao, mẹ sẽ có cách khiến con nghe lời.”
Bà ta nhìn về phía người đàn ông đứng dưới chân mình, “Anh, lúc tái hôn chúng ta không phải đã thỏa thuận là không can thiệp vào chuyện của con trai tôi sao?”
“Em có thể vui vẻ, nhưng kiểu kiểm soát và chiếm hữu Tiểu Vân như vậy là sai. Cậu ấy là con của tôi, không phải là Tử Ý, em phải để cậu ấy tự do phát triển.” Người đàn ông bình tĩnh trả lời.
Tử mẫu nhìn người đàn ông, cười lạnh một tiếng: “A~! Tự do phát triển? Để tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu! Nếu anh còn dám can thiệp vào chuyện của Tiểu Vân, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!”
“Emm không thấy kiểu kiểm soát và chiếm hữu này rất hèn hạ sao?” Người đàn ông vẫn bình tĩnh nhìn bà ta, “Em đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của Tiểu Vân chưa?”
“Hừ ~! Tôi không cần nghĩ đến cảm giác của cậu ấy.” Tử mẫu lạnh lùng thốt lên, “Tiểu Vân là tôi mang thai mười tháng mới sinh ra, trong người cậu ấy chảy dòng máu của tôi, dù cậu ấy hận tôi, tôi cũng sẽ không để cậu ấy rời xa tôi.”
“Em có thể vui vẻ, nhưng tôi hy vọng em tôn trọng con trai ko thể cứ dùng tư cách là mẹ hay vợ để quản lý Tiểu Vân như vậy. Kiểu làm này sẽ hủy hoại cậu ấy.” Người đàn ông nhìn bà ta, nghiêm túc nói.
“Anh hiểu cái gì? Cút đi……” Tử mẫu nghe xong lời anh ta, mặt biến sắc, có chút kích động.
“……” Người đàn ông lắc đầu bất đắc dĩ, “Cung Duyệt Khả, tự giải quyết đi.”
Nói xong, người đàn ông quay lưng bước đi, để lại Tử mẫu đứng đó.
…………
Lúc này, Tử Vân đã đến trước cửa phòng học 206.
“Tử Vân, ở đây này, ở đây này……” Vu Dịch Chi nhìn thấy Tử Vân xuất hiện ở cửa, vội vàng gọi.
Tử Vân nhẹ gật đầu, rồi bước vào.
Khi Tử Vân bước vào, toàn bộ phòng học lập tức yên tĩnh lại.
Cậu ấy thật đẹp trai!
Nhiều nữ sinh không thể không thì thầm và trầm trồ khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Tử Vân.
Tử Vân nhìn thấy ánh mắt của mọi người, bình thản, đi đến ngồi bên cạnh Mạc Toản. Vu Dịch Chi thì ngồi bên phải hắn, còn Sài Hàn Tùng ngồi bên phải Vu Dịch Chi.
“Sao lại ngồi ở hàng đầu vậy? Mới nãy tôi thấy phía sau còn có chỗ mà!”
“Không ngờ các cậu lại học tập nhiệt tình như vậy đấy!” Tử Vân không hiểu nói.
“Hắc hắc ~! Cậu không nghĩ xem, ngồi ở hàng đầu thì khi tự giới thiệu, chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy rõ hơn mấy cô gái trong lớp chúng ta không?” Mạc Toản cười gian.
Vu Dịch Chi: “…………”
Nhìn vẻ mặt của Mạc Toản, Tử Vân chỉ biết im lặng.
Đăng bởi | thomastom123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |