Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt Ngựa Váy Phối Tơ Trắng

Phiên bản Dịch · 2449 chữ

Nhân viên phục vụ lúc này cũng đã bưng đồ ăn lên, Phương Kiệt vừa bỏ thịt vào nồi lẩu, vừa trả lời.

“Ít nhất ban đầu cũng phải mở được mười tiệm, đến lúc đó ngươi có thể tìm người phụ giúp, tuyển thêm một phó quản lý, đợi khi nào ổn định ở Dung Thành rồi thì hãy đến Ma Đô, mở rộng nghiệp vụ bên này.”

Rõ ràng đã gọi riêng cho nàng một nồi cà chua, vậy mà Cố Thanh Dĩnh cứ nhất quyết đòi ăn nồi mỡ bò, vừa ăn vừa hít hà xuýt xoa.

Phương Kiệt vội vàng gọi phục vụ mang tới hai hộp sữa chua cùng một chai Vương lão cát.

Nghe nói mình có thể về Ma Đô, hai mắt Cố Thanh Dĩnh sáng rực lên.

Tuy nhiên, nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà hỏi: “Hít hà, mười tiệm à? Vậy sau khi gầy dựng xong tiệm này, chắc là phải lập tức đi đàm phán thuê mặt bằng mới, hít hà, ngươi đã nhắm được vị trí nào chưa? Khụ khụ khụ khụ~”

Cố Thanh Dĩnh vừa ăn vừa nói chuyện nên bị sặc ớt, vội vàng cầm lấy một hộp sữa chua, cắm ống hút vào uống, sao mà cay dữ vậy? Rõ ràng đây là cay nhẹ mà? Cố Thanh Dĩnh sặc đến chảy cả nước mắt, có chút hoài nghi về cuộc đời.

Thôi vậy, tốt nhất là không nên vừa ăn lẩu vừa tán gẫu với hắn, Phương Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, đã không ăn được thì đừng ăn nữa, làm chi tự chuốc khổ vào thân.

“Ngày mai ta sẽ lái xe đưa ngươi đi khảo sát thực địa một vòng.”

“Được.”

Ăn cơm xong, Phương Kiệt đưa Cố Thanh Dĩnh về khách sạn.

Trước khi tới tiệm vào buổi sáng, nàng đã đặt trước một phòng ở đây rồi.

Sau khi tạm biệt nàng, Phương Kiệt lại đạp chiếc xe đạp cà tàng của mình về nhà.

Về đến nhà, bố mẹ đang ngồi xem TV trong phòng khách, thấy Phương Kiệt về cũng chỉ liếc qua rồi thôi.

“Thiển Thiển đâu, con bé ra ngoài chơi rồi à?”

Không thấy Thiển Thiển trong phòng khách, Phương Kiệt tò mò hỏi.

Đã hơn tám giờ tối rồi, con bé này lại còn dám ra ngoài ư?

“A, con nghĩ Thiển Thiển giống con chắc, đêm hôm không chịu ngủ, con bé đang ở trong phòng ngủ đấy.”

“Mẹ còn tưởng con tối nay ngủ lại bên ngoài luôn cơ đấy.”

Mẹ Phương Kiệt, bà Lâm Bình, nói với giọng điệu đầy mỉa mai.

Kỳ thi đại học đã kết thúc được mấy ngày, "miễn tử kim bài" của hai anh em cũng đã hết hiệu lực, lúc này mà còn mạnh miệng, sợ rằng ngày mai về nhà, phát hiện ổ khóa bị thay thì lại to chuyện.

Phương Kiệt im lặng đi tới phòng ngủ của Phương Thiển Thiển.

Phát hiện con bé đã thay đồ ngủ, nằm trên giường lướt điện thoại.

Từ khi cậu giới thiệu Bilibili cho con bé, mấy ngày nay nó như bị mê hoặc, cả ngày ôm điện thoại lướt video trên Bilibili.

Phương Thiển Thiển phát hiện Phương Kiệt đi vào cũng không thèm để ý tới, rõ ràng là vẫn còn giận dỗi chuyện Phương Kiệt bỏ con bé ở nhà một mình cả ngày hôm nay.

Phương Kiệt bước tới, nằm nghiêng sang một bên, ghé đầu qua.

“Thiển Thiển, đang xem gì vậy?”

“Hừ.”

Phương Thiển Thiển không thèm trả lời, quay hẳn người sang phía khác, đưa lưng về phía cậu.

Dỗ dành Phương Thiển Thiển thì cậu đây là rành nhất.

“Ngày mai đi ăn cá nướng nhé, bên Vạn Đạt có một tiệm cá nướng ngon lắm.”

“Đi!”

Phương Thiển Thiển nghe tới đồ ăn, lập tức quay ngoắt lại.

“Hôm nay ban ngày em có ra ngoài chơi không?”

Nghe Phương Kiệt tra hỏi, Phương Thiển Thiển nắm chặt cái gối ôm hình quả chuối trong tay.

“Có, buổi trưa sau khi ăn cơm xong, em với Tiểu Yến có ra trường học đánh cầu lông.”

Sáng mai đi gặp Cố Thanh Dĩnh, đưa cô ấy đi khảo sát xong, để cô ấy tự đi tuyển dụng và lo liệu biển hiệu trước, buổi chiều mình sẽ đưa Phương Thiển Thiển đi chơi.

Buổi chiều dẫn Phương Thiển Thiển đi khu vui chơi, tối đến ăn cá nướng xong rồi đưa con bé đi xem phim.

Kế hoạch này được đấy, đợi lát nữa xem gần đây có phim gì hay không.

“Chiều mai anh đưa em đi khu vui chơi.”

Phương Kiệt dịu dàng nói.

Đối với Phương Thiển Thiển, cô gái luôn bên cạnh mình, trong lòng cậu chỉ có sự áy náy.

Một đời này, phụ ai cũng không thể phụ con bé.

“Được ạ, em rủ Tiểu Yến đi cùng được không anh?”

Phương Thiển Thiển nghe nói ngày mai được đi khu vui chơi, cũng tỏ ra rất vui vẻ, đôi mắt cong cong híp lại thành một đường chỉ.

Nụ cười từ tận đáy lòng của Phương Thiển Thiển, trong khoảnh khắc khiến trăm hoa cũng phải lu mờ, làm Phương Kiệt cũng phải ngẩn ngơ.

Phương Kiệt xoa đầu con bé. “Không được rủ! Chỉ có hai chúng ta thôi.”

“Vâng ạ.”

Phương Thiển Thiển ngoan ngoãn gật đầu.

Phương Kiệt ngồi trên giường, nhích mông vào sát hơn một chút. “Đang xem gì vậy, cho anh xem với.”

Lần này Phương Thiển Thiển không từ chối, thân thể dựa vào trong lòng Phương Kiệt, đưa điện thoại sang phía cậu.

Trên điện thoại đang phát một video về cuộc sống thường ngày, dạng vlog của một sinh viên đại học.

Là nhật ký ghi lại một ngày ở trường đại học của một cô gái trẻ.

Cô gái ăn nói duyên dáng, rất hài hước, Phương Kiệt nhìn lướt qua thấy bình luận cũng khá nhiều, xem ra dạng video hài hước như này rất được yêu thích.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, mẹ cậu, bà Lâm Bình bước vào.

Thấy hai anh em ôm nhau xem điện thoại, bà cũng không nói gì, chỉ đưa đĩa trái cây trên tay qua.

Hôm nay bà rất không hài lòng với Phương Kiệt, ra ngoài chơi mà không dẫn Phương Thiển Thiển theo cùng.

Trong lòng bà, Phương Thiển Thiển mới là con dâu số một, từ khi nhặt được con bé về, bà đã nuôi nấng với tâm thế là con dâu nuôi từ bé.

Cho nên, bao năm qua, bà luôn mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện mập mờ giữa hai anh em, bà chỉ mong, thằng con trai vô dụng này của bà có thể tán đổ được Phương Thiển Thiển.

Đây cũng là lý do hôm nay bà Lâm Bình không vui với Phương Kiệt, về nhà là cạnh khóe cậu.

Phương Kiệt nhận lấy đĩa trái cây, nói một tiếng cảm ơn, nhưng lại phát hiện mẹ mình không có ý định rời đi, vẫn đứng đó.

Phương Kiệt biết mẹ mình có chuyện muốn nói.

“Mẹ, sao vậy ạ?”

Bà Lâm Bình bình thản như không có chuyện gì, nói: “A Kiệt, ngày mai rảnh không, đưa Thiển Thiển ra ngoài chơi đi, không con bé lại nằm lì ở nhà cả ngày, sắp mốc meo cả người rồi, thanh niên trai tráng phải năng động lên chứ.”

Nhìn thì giống như đang hỏi ý kiến Phương Kiệt, nhưng thực ra là đang ra lệnh, nếu ngày mai cậu không đưa Phương Thiển Thiển ra ngoài chơi, chắc chắn ngày kia về nhà sẽ thấy vali của mình nằm chình ình ngoài cửa mất.

“Mẹ, anh hai đã nói rồi, chiều mai sẽ đưa con đi khu vui chơi ạ~”

Không cần Phương Kiệt phải lên tiếng, Phương Thiển Thiển đã vội vàng đỡ lời giúp cậu.

Lúc này bà Lâm Bình mới hài lòng rời khỏi phòng.

Trở lại phòng khách, bà Lâm Bình ngồi xuống cạnh ông Phương Bình Quý.

“Ông này, tôi nói ông nghe, thằng ranh Phương Kiệt hôm nay chắc chắn là đi gặp con bé nào rồi, với tính cách của nó, cho dù có ra ngoài chơi net cũng sẽ dắt Thiển Thiển theo, vậy mà hôm nay lại để Thiển Thiển ở nhà cả một ngày.”

“Bà cứ thích lo chuyện bao đồng, hai đứa nó có đến được với nhau hay không, phải xem duyên số của chúng nó, nếu Thiển Thiển có người khác trong lòng thì sao? Bà còn muốn ép con bé lấy thằng con trai bà à?”

Nghe ông Phương Bình Quý nói vậy, bà Lâm Bình cười lạnh nói: “Ở trường có ai dám thích Thiển Thiển? Thằng ranh kia từ hồi cấp hai, lần nào đánh nhau mà không phải vì có đứa viết thư tình các kiểu cho Thiển Thiển, nó xem Thiển Thiển như là bảo bối của nó rồi, còn Thiển Thiển nữa, con bé này từ nhỏ đã xinh đẹp, ông tin được không, nó cũng từng đánh nhau đấy? Chỉ vì có một bạn học nói xấu Phương Kiệt trước mặt nó, nó liền xông vào cào nát mặt con bé kia.”

Tình cảm của hai đứa, bà là người chứng kiến từ nhỏ đến lớn, hơn nữa hai đứa cũng không có quan hệ máu mủ, Phương Kiệt mà cưới Phương Thiển Thiển, thì khỏi phải lo chuyện sính lễ hay nhà cửa, cũng không cần lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu.

Phương Thiển Thiển từ nhỏ đã xinh xắn đáng yêu, bà Lâm Bình chỉ sợ thằng con trai mình không xứng với con bé, nếu nó mà dám dẫn con bé khác về nhà…

Trong mắt bà Lâm Bình thoáng qua một tia lạnh lẽo, xem ra đã đến lúc cho nó nếm thử đòn "song kiếm hợp bích" của bố mẹ rồi.

Ông Phương Bình Quý không để tâm đến mấy chuyện này lắm, ông cho rằng thằng con trai ông có thể theo đuổi được Phương Thiển Thiển là tốt nhất, không được thì cũng chẳng sao, con cháu tự có phúc của con cháu, lo nghĩ nhiều làm gì cho mệt.

“Thôi được rồi, để lát nữa tôi sang nói chuyện với A Kiệt, bảo nó ngày mai đưa Thiển Thiển đi chơi, chắc là nó sẽ nghe tôi.”

Bà Lâm Bình liếc ông một cái. “A Kiệt với Thiển Thiển đã bàn bạc xong rồi, chiều mai đi khu vui chơi, cần ông phải nói à.”

Ông Phương Bình Quý vui vẻ nói: “Đấy, bà thấy chưa, bớt lo lắng đi, Thiển Thiển với A Kiệt từ nhỏ tình cảm đã tốt, hôm nay chắc là nó đi chơi net thôi, dù sao thì trước kỳ thi tốt nghiệp, nó đã phải học hành nghiêm túc suốt một thời gian dài, chắc là cũng bí bách lắm rồi.”

“Chuyện này cũng giống như người nghiện thuốc lá vậy.”

Đối với chuyện con trai nghiện game, trước kia ông có hơi khó chịu, nhưng thi đại học xong rồi thì đi chơi một chút, ông cũng không nói gì.

“Vậy sao nó không đưa Thiển Thiển đi cùng.”

“Nó chơi game dẫn Thiển Thiển đi làm gì, Thiển Thiển có chơi đâu, ngược lại đừng có lây cái thói nghiện net sang cho Thiển Thiển.”

......

Đối với cuộc nói chuyện của bố mẹ trong phòng khách, Phương Kiệt hoàn toàn không hay biết, cậu đang ôm Phương Thiển Thiển, nhắn tin với Sở Hòa.

Sở Hòa đã "bức cung" mấy ngày nay rồi, hỏi cậu khi nào thì đi Thâm Quyến.

Đối với Sở Hòa, cậu cũng không giấu giếm nhiều, nói với cô ấy rằng mấy ngày nay mình đang bận sửa sang lại tiệm trà sữa, cô ấy nghe vậy cũng không làm phiền nữa.

Lúc này đang gửi ảnh tự chụp cho Phương Kiệt xem.

Sở Hòa: Hình ảnh.Jpg

Sở Hòa: Hình ảnh.Jpg

Sở Hòa: Hình ảnh.Jpg

Sở Hòa: Hình ảnh.Jpg

...

Phương Kiệt im lặng lưu lại toàn bộ.

Hai ngày nay, Phương Kiệt đã học hỏi đầy đủ về kiểu dáng và đặc điểm của các loại trang phục cổ đại, lập tức đưa ra đánh giá về trang phục của cô ấy.

“Cái váy mặt ngựa này của cô cũng được đấy, nhưng mà màu sắc phía dưới nếu là màu sáng thì sẽ đẹp hơn, màu xanh đậm này nhìn không hợp lắm, bên trong phối thêm tất trắng nữa thì càng tuyệt.”

“Không không không, sao lại gọi là phối bậy được, tất trắng phối với loại trang phục này chắc chắn đẹp, thật đấy không lừa cô đâu.”

Chắc chắn là chưa từng thấy ai mặc như vậy, ta chỉ là nói ra suy nghĩ trong lòng cho cô biết thôi.

Phương Kiệt có thể nói với cô ấy rằng đây là do kiếp trước mình đã thấy mấy cô nàng chuyên chụp ảnh gợi cảm trên Twitter mặc như vậy không? Chắc chắn là không rồi!

Phương Thiển Thiển thấy Phương Kiệt gõ lạch cạch trên màn hình điện thoại, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười mờ ám.

“Anh hai, anh đang nhắn tin với ai vậy~”

Phương Thiển Thiển cọ cọ vào trong lòng cậu, đầu nhích lên trên, dường như muốn xem màn hình điện thoại của Phương Kiệt.

Phương Kiệt đương nhiên sẽ không để con bé đạt được mục đích, dùng cánh tay đang ôm eo con bé ấn chặt đầu nó xuống, dập tắt mối nguy hiểm này từ trong trứng nước.

Đùa à, nếu để con bé nhìn thấy đống ảnh tự sướng đầy màn hình này, đêm nay mình đừng hòng ngủ, phải dỗ dành con bé cả đêm mất.

“Ừm, đang chat với một bạn trên mạng về game, chiều nay anh chơi game với bạn ấy cả buổi, giờ đang tán gẫu mấy chuyện thú vị trong game thôi.”

“À à.”

Phương Thiển Thiển không hứng thú với game lắm, nhưng không có nghĩa là con bé không biết gì, nó thường xuyên bị Phương Kiệt kéo ra quán net, nhìn nhiều như vậy chắc chắn cũng biết một chút.

Chỉ là con bé rất ít khi chơi, thường là đi theo Phương Kiệt ra quán net, ngồi một bên làm bài tập, thỉnh thoảng làm xong thấy chán, Phương Kiệt sẽ rủ con bé chơi cùng hai ván.

Nghe nói là chuyện game, Phương Thiển Thiển cũng không còn hứng thú nữa.

Bạn đang đọc Trùng Sinh: Đã Vậy, Làm Phú Nhất Đại! (Dịch) của Mại Nữ Sài Đích Tiểu Hỏa Hài
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.