Tận tình tận nghĩa
Thẩm Vãn Hà ngắm ngắm trái phải, nhỏ giọng hỏi:
- Cậu cùng bạn trai thế nào?
Nhắc tới Chu Bắc Thành, trên mặt Hạ Mộng lập tức nở nụ cười:
- Khá tốt.
Thẩm Vãn Hà chớp chớp mắt, tò mò nhỏ giọng hỏi:
- Hai người cầm tay rồi sao?
Hạ Mộng rất muốn nói, cầm tay thì tính cái gì nha, bọn họ còn thân qua a, nhưng niên đại này là thời điểm còn bảo thủ, nam nữ yêu nhau vẫn còn hàm súc, rất nhiều người thậm chí đi trên đường cái đều một trước một sau, mặc dù là bạn tốt, cô cũng ngượng ngùng nói ra, chỉ là gật gật đầu ừ một tiếng.
Thẩm Vãn Hà hâm mộ nhìn gò má phiếm hồng, vẻ mặt ngọt ngào của Hạ Mộng, cảm thán nói:
- Thật tốt.
Cô không khỏi nhớ tới Hạ Tiêu đã kết hôn, đáy mắt hiện lên một mảnh ảm đạm.
Hạ Mộng nhạy bén đã nhận ra biến hóa của Thẩm Vãn Hà, trong lòng nhiều ít cũng có thể đoán được một ít, vội dời đề tài.
Chờ Thẩm Vãn Hà đi rồi, Hạ Mộng đem bánh rán phân cho Chu Bắc Thành một nửa, cô nhớ rõ lục thương dân bọn họ thích ăn cái này.
Chu Bắc Thành nhìn một chồng bánh rán được chia ra đặt trên bàn làm việc.
- Tiểu Mộng, quá nhiều, ông ngoại bọn họ cũng không ăn hết nhiều như vậy.
Hạ Mộng cười nói:
- Không nhiều lắm. Này còn ngon hơn bánh bán ngoài cửa hàng, để Lục gia gia giữ lại từ từ ăn.
- Vậy được rồi.
Chu Bắc Thành không có cự tuyệt, mà hỏi:
- Buổi tối tan tầm, anh hai em có thể tới đón em sao?
- Có thể a, tuần này chị dâu làm ca đêm.
Hạ Mộng biết muộn chút Chu Bắc Thành cùng Lý trưởng xưởng muốn đi tới cục mở họp, vội nói:
- Anh cứ làm việc, không cần để ý em a.
- Được.
Tên Vu Chính Nghĩa kia đi nơi khác công tác, đến nay còn chưa trở về, căng chặt trong lòng Chu Bắc Thành cũng có thể giảm đi một ít.
Buổi tối tan tầm, khi Hạ Tiêu tới đón Hạ Mộng, biết Thẩm Vãn Hà tặng bánh rán, cũng thuận miệng quan tâm tình huống thi đại học của cô ấy một chút.
Hạ Mộng đơn giản nói qua.
Hạ Tiêu sợ khơi mào chuyện bị mạo danh thay thế, sợ em gái thương tâm, thực mau dời đề tài.
Hai anh em về tới nhà, đều cảm giác rất nóng, hơn nữa Thái tĩnh không ở nhà, lười làm đồ ăn quá phiền toái.
Bọn họ làm chút mì sợi, thêm trứng gà tương, lại đi ra vườn rau hái được mấy quả dưa chuột cắt thành sợi đặt ở bên trong, vừa mát lạnh lại ngon miệng.
Hai người ăn xong, lúc đang dọn bàn, cửa nhà bỗng nhiên có tiếng gõ vang lên.
Hai anh em hai mặt nhìn nhau, nháy mắt trong lòng đều có một phen suy đoán người tới là ai.
- Anh đi xem ai.
Hạ Tiêu vội buông chén đũa, bước nhanh ra khỏi phòng:
- Ai a?
Chỉ nghe có một người lớn giọng kêu:
- Ta, dượng cháu.
- Tới!
Hạ Tiêu vội vàng chạy chậm đi ra mở cửa.
Hạ Mộng cũng nhìn xuyên qua ô cửa sổ, nhìn ra cửa cổng.
Thấy chỉ có một mình Dương Vệ Quốc, phía sau không có ai theo, cặp mày nhăn lại cũng giãn ra.
Hạ Tiêu cười nói:
- Dượng, người tới là được, như thế nào còn mang theo rượu a.
Dương Vệ Quốc chỉ chỉ bình rượu:
- Ta tới đây không phải là tìm cháu bồi ta uống hai ly sao. Chẳng lẽ vợ cháu không cho?
- Cô ấy đi làm, cho dù là ở nhà cũng kệ cháu uống rượu. Mau vào phòng, dượng.
Hạ Tiêu tùy tay cài lại cửa.
Chờ Dương Vệ Quốc cùng Hạ Tiêu một trước một sau vào nhà, Hạ Mộng đã thu thập bàn trên giường đất, lại đi tới phòng bếp cầm chén đũa tân đặt lên trên bàn.
Chỉ thấy Dương Vệ Quốc đã gầy đi không ít so với lần trước, khí sắc cũng không tốt lắm, trên môi, mặt còn nổi lên hai vết bỏng rộp lớn.
Hạ Mộng phỏng đoán có lẽ hạ Hồng Vũ bọn họ đã đến, làm ông không ít lần sinh khí, nổi nóng, trong lòng thầm than một tiếng, vội vàng tiếp đón:
- Dượng, mau cởi giày lên giường đất. Cháu làm chút đồ nhắm rượu cho dượng.
Dương Vệ Quốc buông bình rượu, ngồi xuống cạnh iường đất, chỉ chỉ trên bàn, cười ha hả nói:
- Không cần làm đồ nhắm rượu gì. Ta thấy trứng gà trộn tương khá tốt, nhìn liền biết ăn ngon, làm thêm chút rau ngâm là được.
- Vâng, vậy người cùng anh hai trò chuyện trước.
Hạ Mộng ngoài miệng đáp lời, đương nhiên không thể dựa theo lời dượng nói mà làm như vậy.
Bất quá hiện tại trời nóng, nếu dùng nồi to xào rau khẳng định là không có khả năng, bằng không buổi tối giường đất nóng, không thể ngủ.
Cho nên, Hạ Mộng chuẩn bị mở một lọ sơn tra đóng hộp, một lọ thịt hộp, hai hột vịt muối, lại làm một đĩa dưa chuột.
Lúc mở đồ hộp, phải dùng dao phay cắt miệng ra, Hạ Tiêu sợ em gái cắt vào tay, trực tiếp chạy tới phòng bếp đoạt công việc này.
Dương Vệ Quốc thấy hai anh em bận rộn, không tới một hồi đã bưng vài đĩa đồ ăn đi lên, vừa rót rượu vừa hỏi:
- Đại Bằng cùng mẹ cháu, còn có đứa nhỏ sắp trở lại đi? Cũng đã gần một tháng.
Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu liếc nhau.
Chuyện anh cả đã đi làm ở bên kia chỉ có vài người nhà mình biết, cũng không biết có thể lâu dài hay không, bởi vậy tạm thời không thể nói cùng Dương Vệ Quốc.
- Còn phải chờ một đoạn thời gian.
- Đúng vậy.
Dương Vệ Quốc thở dài thật sâu:
- Qua đoạn thời gian nữa trở về cũng tốt, bằng không mẹ cháu ở nhà, Hạ lão nhị bọn họ khẳng định sẽ đến làm ầm ĩ! Liền tính không cho bọn họ chiếm tiện nghi, bị chọc tức cũng sốt ruột a! Cô cô các cháu cũng là người bị hại nặng! Lúc trước nếu không phải bà ấy để lão thái thái cùng Hạ Huy tới bên này, có thể làm ra nhiều chuyện như vậy sao? Hiện tại tốt rồi, lại đem Hạ lão nhị tới!
Dương Vệ Quốc biết rất rõ chuyện mà lão thái thái đã làm, cho nên khi một nhà hạ Hồng Vũ bọn họ tới, lúc tìm tới cửa nhà Hạ Mộng, bị bọn họ đuổi ra ngoài, ông thập phần lý giải.
Tuy rằng có nhiều thêm ba miệng ăn, ông cũng chưa từng nghĩ tới đẩy người tới bên này, ai bảo ông làm trưởng bối a, đặc biệt người chị dâu ông luôn luôn kính trọng còn không ở nhà, không thể để bọn họ làm khó tiểu bối, nhưng uống nước đắng nhiều, ông cũng muốn tìm người phun một chút.
Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu yên lặng nghe.
Về hạ hồng anh, có đôi lời chỉ có thể để dượng nói, bọn họ nói ta thì không dễ nghe.
- Dượng, đừng chỉ nói chuyện, mau uống rượu dùng bữa.
- Được, được.
Dương Vệ Quốc uống một hớp lớn rượu trắng, nhe răng nhếch miệng tê ha hai tiếng, gắp một miếng dưa chuột ăn, lại nhịn không được chua xót,vẻ mặt tức giận nói:
- Gần nhất bởi vì bọn họ, ta và cô cô cháu không ít lần cãi nhau! Trước kia toàn dựa vào một mình ta khiêng đầu gỗ nuôi sống người một nhà, mấy năm gần đây Đại Vĩ cũng đi làm kiếm tiền lương, cuộc sống trong nhà mới tốt hơn một chút, nhưng hai anh em Đại Tuyền còn chưa có kết hôn cưới vợ, Tiểu Lệ cũng đang đi học, chỗ nào mà không cần tiền a! Bởi vì những người này tới, tiểu lệ nhà ta thi xong cũng không thể ở nhà, mà phải đi tới nhà chị Tiểu Phượng của nó ngủ. Nhà chồng Tiểu Phượng cũng rất khẩn trương, này là chuyện gì a! Ta thật sự là chịu đủ rồi! Cho nên, hiện tại ta cho bọn họ hai con đường, một là lăn trở về nông thôn, một cái khác giống như thân thích nhà lão tôn cách vách nhà cháu, nhờ người đem hộ khẩu dời đến nông trường hồng tinh, tuy nói vẫn là hộ khẩu nông nghiệp, nhưng là người ta được cấp phòng ở, đất trồng,mạnh hơn ở quê nhiều. Ta chỉ cho bọn hắn thời gian suy xét, phải lấy ra được phương án.
Hạ Mộng không nghĩ tới, dượng lâu như vậy mới đuổi người bằng bất cứ giá nào, cô thật sự rất bội phục khí độ cùng độ ẩn nhẫn của ông. Nếu là cô muốn không chuẩn đã sớm đuổi bọn họ ra khỏi cửa. Hiện tại là niên đại thiếu y thiếu thực, mọi nhà cơ hồ đều không đủ lương thực ăn, còn phải nuôi vài người sống, khó khăn là có thể nghĩ. Bất quá hạ Hồng Vũ bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào, Hạ Mộng thật đúng là đoán không ra.
Hạ Tiêu cùng Hạ Mộng nghĩ không khác nhau mấy.
- Bọn họ có thể cam tâm đi nông trường hồng tinh trồng trọt?
Dương Vệ Quốc dùng sức lau mặt một phen, lạnh lùng nói:
- Cái này liền phải xem chính bọn họ! Không có hộ khẩu, làm manh lưu đều là sống khổ nhất mệt nhất, còn tránh né, bọn họ không làm, trông cậy vào mấy người nhà chúng ta làm trâu làm ngựa nuôi bọn họ, làm gì có mộng đẹp vậy! Cung ăn cung ở lâu như vậy, dù sao ta đã tận tình tận nghĩa, nếu chết sống ăn vạ ăn không uống không, thì ngay cả lão thái thái còn có cô cô của cháu cũng đi theo, cùng nhau lăn. Mấy người chúng ta cũng có thể sống tốt.
Đăng bởi | Tieubathoi97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 23 |