Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có lẽ, cô ấy không bình thường rồi

Phiên bản Dịch · 555 chữ

“Đi dạo phố mà mệt thế này cơ à…”

Trở về khách sạn Kim Lăng đã gần mười hai giờ, Trương Hạo Nam vừa vào phòng đã nằm vật ra sofa, cảm giác mệt mỏi này còn nặng hơn cả một trận bóng rổ.

Kiếp trước, lần mệt mỏi nhất của Hạo Nam là khi nhận một công việc hàn gắn. Hai ngày hai đêm không ngủ, nhận được thù lao một ngàn hai trăm tệ và một cây thuốc lá giá hai trăm. Lần ấy, anh mệt đến nỗi nằm xuống là ngủ li bì, chỉ muốn ngủ mãi không tỉnh.

Nhưng so với đi dạo phố, anh lại thấy việc làm thêm có phần dễ chịu hơn.

Ít ra còn có tiền.

“Anh tắm trước hay em trước?”

Vẫn tràn đầy năng lượng, mặt ửng đỏ, Triệu Phi Yến ngại ngùng liếc nhìn Trương Hạo Nam.

“Em tắm trước đi, anh nằm nghỉ một chút.”

Hạo Nam bật TV, chọn kênh thiếu nhi xem Ultraman, xem khoảng mười mấy phút thì tinh thần mới hồi phục lại đôi chút.

Trong phòng có một tủ lạnh nhỏ, ngoài nước còn có cả đồ uống có ga và chai nước dừa quen thuộc.

Khui một lon nước dừa, anh uống một ngụm đầy sảng khoái.

“A… sướng thật.”

Thở dài thư giãn, nhắm mắt lại, nhưng tâm trí anh không phải nghĩ về Triệu Phi Yến đang tắm mà là nghĩ đến mười tờ vé số giải nhì.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Hạo Nam mở balo lấy một cuốn sổ điện thoại đơn giản, tìm một số liên lạc rồi nhấc điện thoại trong phòng gọi.

“Là ‘Trung tâm môi giới bất động sản Tây Môn’ phải không?”

“À, đúng rồi, có gì tôi có thể giúp không ạ?”

“Trung tâm môi giới Tây Môn” có một đặc điểm lạ, họ đóng cửa lúc nửa đêm, và người trực đêm thường là ông chủ. Dù Hạo Nam không hiểu tại sao họ làm vậy, nhưng ông chủ này thật sự đã kiếm bộn tiền, nói giàu có thì cũng không ngoa.

“Ở ‘Lăng Lung Uyển’ có nhà nào bán không?”

“Có ba căn. Hai căn do chủ nhà chuẩn bị ra nước ngoài nên nhờ tôi, còn một căn là nhà có án mạng, bị tòa phát mãi…”

Nghe tiếng bật lửa từ bên kia đầu dây, Hạo Nam nhận ra đối phương đang hút thuốc.

“Nhà có án mạng? Phát mãi tòa án?”

“Đúng rồi, cô vợ giết chồng, không ai muốn mua, tòa chỉ niêm yết tượng trưng thôi…”

Họ nói chuyện bằng phương ngữ địa phương, đều là người bản địa nên cũng ít khi có chuyện bẫy nhau, vì không thể đoán được đối phương là ai.

“Hiện tôi đang ở Kiến Khang, tuần sau tôi có thể đi xem nhà được không?”

“Lúc nào cũng được, tôi có chìa khóa.”

“Vậy thứ Năm tuần sau nhé, còn mấy ngày nữa thôi.”

“Ông chủ họ gì nhỉ?”

“Họ Trương. Tôi sẽ trực tiếp đến cửa hàng của ông.”

“Không vấn đề gì, nếu lúc đó không có ai ở cửa hàng, ông cứ gọi nhân viên báo cho tôi.”

“Được rồi, vậy hẹn gặp lại.”

“Vâng vâng, chào ông Trương, chúc ông làm việc vui vẻ, hẹn gặp lại…”

Bạn đang đọc Trùng Sinh Ta Đây Không Có Cách Cục ( Dịch) của Kình ngư thiền sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvvietfr91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.