Chuyện Của Ngươi Chính Là Chuyện Của Ta
Vẻ mặt Tưởng Hạ đầy hảo tâm, xứng với bộ dáng ánh mặt trời, đích xác khiến người ta óc một cảm giác hắn là người tốt. Nếu nàng thực sự muốn cùng Kiều gia làm hòa, không thể không nói, hiện tại đã bị những lời nói của hắn làm cho cảm động không thôi.
Chảng qua hiện giờ Tưởng Hạ còn chưa phải là nam nhân có tâm cơ như kiếp trước, không khỏi quá mức coi thường tâm tư nàng.
Muốn nàng xin lỗi Kiều Hồng Diệp? Trừ phi nàng bị ngã hỏng đầu đi.
“Lớp trưởng, ngày thường ngươi cũng đối với tất cả mọi người như vậy sao?” Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu bình đạm mở miệng.
Tưởng Hạ sửng sốt, trên mặt có chút hồng: “Cũng không phải…… Ta chẳng phải là vì ngươi sao? Dù sao sắp tới chúng ta là bạn học ngồi cùng bàn, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta. Ta sẽ giúp ngươi, ngươi yên tâm đi!”
Nói xong liền đối với Cảnh Vân Chiêu cười hiền hòa.
Hắn đột nhiên phát hiện, nguyên bản nữ sinh hắn luôn xem thường, lớn lên đích xác thật dễ coi. Da thực trắng, cho người ta một cảm giác thật sạch sẽ. Chẳng qua khí chất lạnh một chút, có một cảm giác hiếu thắng. Không bằng Kiều Hồng Diệp ôn nhu dễ thương. Nữ sinh vẫn nên là như chim nhỏ nép vào người, đáng yêu hiểu chuyện mới tốt.
Cảnh Vân Chiêu không giận, ngược lại còn cười: “Nguyên lai ánh mắt của lớp trưởng không tốt lắm, ta thật sự không biết ngươi từ đâu mà nhìn thấy ta sốt ruột, huống hồ chỉ là ngồi cùng bàn mà thôi, lại không phải phu thê. Nói kiểu như ngươi ái muội lắm, không tốt đâu.”
Đều là hài tử mười lăm mười sáu tuổi, Tưởng Hạ vừa nghe hai chữ “Phu thê” này, tức khắc mặt đỏ như thiêu.
Lại có chút tức giận.
“Tất cả mọi người đều là đồng học……” Ý đồ mở miệng giải thích.
“Lớp trưởng, nếu ngươi thích Kiều Hồng Diệp lớp bên cạnh, ngươi liền lấy hết can đảm mà đi theo đuổi người bên kia là được, yên tâm đi, ta cũng sẽ không mét với lão sư là ngươi yêu sớm. Nhưng phiền ngươi không cần kéo ta xuống nước. Còn có.. ta không thích người khác ngồi gần ta quá, cho nên mong ngươi về sau không cần đụng tới bất kỳ thứ gì trên bàn của ta.”
Cảnh Vân Chiêu dứt khoát mà trực tiếp, thanh âm không lớn, lại từng câu từng chữ tạp tới lỗi tai Tưởng Hạ, khiến hắn phát ngốc.
Thời điểm lứa tuổi này là cực kỳ sĩ diện, đặc biệt là nam sinh giống như Tưởng Hạ vậy, làm lớp trưởng xong liền hy vọng chính mình có thể vẫn luôn tỏa sáng trong mắt các bạn học, thậm chí phải có thiệt nhiều ánh mắt ái mộ của nữ sinh.
Nhưng Cảnh Vân Chiêu nói cái gì? Không thích người khác kéo nàng xuống nước, càng không thích người khác ngồi gần nàng!?
Gần? Tưởng Hạ nhìn nhìn tay chính mình, chỉ là hơi qua bên đó một chút mà thôi, duy nhất đụng tới đồ vật cũng chỉ là góc của quyển sách.
“Ngươi, ngươi người này như thế nào lại không biết tốt xấu?!” Trong lòng nhất thời tức giận, Tưởng Hạ tức khắc nói, thanh âm lớn rất nhiều.
Trong ban tuy rằng ầm ĩ, nhưng đều là các bạn học khe khẽ nói nhỏ, Tưởng Hạ vừa lên giọng nói câu này, cơ hồ tất cả mọi người nghe được rõ ràng.
Bởi vì Tưởng Hạ có bộ dáng tốt, thành tích cũng không tồi, lại là lớp trưởng, cho nên ở trong ban xem như nhân duyên với mọi người không tồi. đặc biệt là các nữ sinh tuổi này, từ trước đến nay hắn chính là nam sinh thích chọc người chú mục, lúc này hắn như thế sinh khí, rất nhiều người đều cho rằng Cảnh Vân Chiêu lại làm cái gì không tốt sự tình.
Mọi người có chút kinh ngạc, trong phòng một mảnh an tĩnh.
Tưởng Hạ dường như không cảm giác được người khác chú mục giống nhau, nỗ lực trấn định xuống dưới, vẻ mặt tận tình khuyên bảo nói:
“Cảnh Vân Chiêu, tất cả mọi người đều là đồng học, phân rõ ràng như vậy làm cái gì, hơn nữa ta làm lớp trưởng, là có tâm muốn giúp ngươi, ngươi cũng không nghĩ, ngươi hiện tại chỉ là học sinh, không có cha mẹ chi viện, ngươi kiếm tiền chi xài ở đâu? Ba ngươi nuôi người nhiều năm không cần hồi báo, ngươi cũng không thể khiến quan hệ hai ngươi cương như vậy. Còn có ngươi xem Kiều Hồng Diệp ngoan như thế nào? Trước giờ nàng có nháo xảy ra chuyện gì đâu. Ngươi nên hướng nàng học hỏi, như vậy ba ngươi mới có thể thương ngươi”
Đăng bởi | amycola |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 27 |