Có Điểm Rồi!
Đêm khuya.
Giang Ngộ đang dùng bữa tối cùng bố mẹ.
Giang Chí Viễn gắp một miếng thịt kho tàu, nói bâng quơ: "Lát nữa là có thể tra điểm thi đại học rồi đấy."
Giang Ngộ nghe vậy, thừa hiểu bố mình đang nghĩ gì.
"Bố yên tâm, ăn xong con tra ngay."
Giang Chí Viễn nghe thế, lặng lẽ tăng tốc độ ăn cơm.
Khiến Vương Hiểu Lệ ngồi cạnh đảo mắt nhìn chồng.
Giang Ngộ mới ăn được nửa bát, Giang Chí Viễn đã ăn xong, cứ thế nhìn chằm chằm con trai ăn cơm.
Giang Ngộ bị bố nhìn đến phát ngượng, bất đắc dĩ liếc ông một cái, rồi cũng cố ăn cho xong bữa tối.
"Đi thôi, bố Giang, cùng đi tra điểm nào."
Giang Chí Viễn nghe vậy còn nhanh chân hơn cả Giang Ngộ, mở cửa phòng con trai đi vào trước.
Vương Hiểu Lệ bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là trẻ con, chẳng giữ nổi bình tĩnh gì cả.
Nhưng bà cũng rất quan tâm đến thành tích của Giang Ngộ, vội vàng theo vào phòng con trai.
Giang Ngộ ngồi vào ghế, truy cập trang web tra cứu điểm thi, nhập thông tin rồi nhấn nút tra cứu.
Giây lát sau, tiếng reo hò mừng rỡ vang vọng khắp phòng Giang Ngộ.
"A a a, con trai mẹ giỏi quá, lại đây mẹ thơm một cái nào."
Vương Hiểu Lệ kích động, thơm lên má Giang Ngộ mấy cái liền mới chịu dừng.
Giang Chí Viễn nhìn điểm số của Giang Ngộ, cũng không kìm được xúc động, khóe miệng ông vui vẻ đến mức sắp kéo đến tận mang tai.
Trên màn hình máy tính, điểm tổng kết hiển thị rõ ràng: 651 điểm!
Vừa vặn vượt qua điểm chuẩn của Đại học Giang Chiết một điểm.
Giang Ngộ thì lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dù sao cậu đã sớm biết kết quả này rồi.
"Được rồi bố mẹ, lần này hai người yên tâm rồi nhé."
Giang Ngộ vỗ vai Giang Chí Viễn, đắc ý nhìn ông.
"Thằng nhóc này, cũng được đấy, giống bố."
Giang Chí Viễn vỗ đầu Giang Ngộ, nụ cười trên mặt ông không hề tắt.
Ông hận không thể chạy ngay đến chỗ đồng nghiệp khoe khoang về sự xuất sắc của con trai mình.
Vương Hiểu Lệ nghe Giang Chí Viễn "tự luyến" như vậy, lập tức nhịn không được đánh ông một cái, liếc mắt:
"Giống anh thì giỏi giang gì, chắc chắn là giống mẹ nó rồi."
Giang Chí Viễn cũng không cãi lại bà, đàn bà tóc dài hiểu biết ngắn, biết cái gì.
Nhưng ông cũng không dám nói ra, nếu để Vương Hiểu Lệ biết ông nghĩ gì, chắc tối nay khỏi vào nhà ngủ.
Giang Ngộ nhìn cảnh tượng vui vẻ, hòa thuận này, cũng mỉm cười theo.
Cậu dịu dàng nhìn bố mẹ cãi nhau ầm ĩ.
Thật tốt quá.
Có bố mẹ ở bên, chính là nhà. . .
Giang Chí Viễn và Vương Hiểu Lệ sau khi bình tĩnh lại.
Giang Chí Viễn ngồi trên ghế sofa châm một điếu thuốc, dặn dò:
"Đừng tưởng thi đỗ đại học là xong, lên đại học rồi cũng không được lơ là, phải chăm chỉ học hành."
Giang Ngộ chăm chú gật đầu.
Sau đó ông lại dặn dò Giang Ngộ một số điều cần chú ý khi lên đại học.
Nào là chuyện đối nhân xử thế, giữ gìn mối quan hệ với thầy cô các thứ.
Dù Giang Ngộ đã sống hai đời, kinh nghiệm có khi còn nhiều hơn cả bố, nhưng cậu vẫn chăm chú lắng nghe bố dặn dò.
Có lẽ trên thế giới này, người mà cậu thực sự quan tâm cũng chỉ có bố mẹ mà thôi.
Hai bố con trò chuyện đến khuya, mẹ cậu cứ thế lẳng lặng nhìn hai bố con, một hình ảnh thật ấm áp.
Giang Ngộ về đến phòng đã gần sáng, lấy điện thoại di động ra xem.
Phát hiện có rất nhiều tin nhắn, có tin nhắn từ nhóm lớp, cũng có tin nhắn Thủy Thanh gửi đến.
Không thèm để ý tin nhắn trong nhóm lớp, Giang Ngộ mở ngay khung chat với Thủy Thanh.
Đêm giữa hạ mộng: Cậu đã tra điểm thi chưa?
Đêm giữa hạ mộng: Tớ đủ điểm vào Đại học Giang Chiết rồi nhé, đừng có coi thường tớ, hừ!
Đêm giữa hạ mộng: Cậu đang làm gì vậy? Sao lâu thế không trả lời tớ?
Giang Ngộ nhìn mấy tin nhắn này, mỉm cười trả lời một câu.
Giang Ngộ: Tớ cũng vậy, hẹn gặp cậu ở Đại học Giang Chiết.
Vừa gửi tin nhắn đi, đầu dây bên kia lập tức trả lời.
Đêm giữa hạ mộng: Ý cậu là sao, làm như trước giờ chúng ta không gặp nhau vậy!
Giang Ngộ: Không phải muộn thế này rồi cậu vẫn chưa ngủ sao?
Đêm giữa hạ mộng: Không cần cậu quản, ý cậu vừa nãy là gì! Không muốn gặp tớ có phải không?
Giang Ngộ cạn lời.
Cô nàng này phát điên cái gì vậy, thích ta là chuyện bình thường, dù sao ta cũng ưu tú như vậy.
Nhưng ta chỉ muốn nói là ta cũng thi đỗ, có cần phải làm quá lên như thế không.
Giang Ngộ: Gặp chứ, cậu nói gì cũng đúng.
Thủy Thanh nhìn thấy Giang Ngộ nói vậy, trên mặt mới lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Sau đó ngáp một cái, lại cùng Giang Ngộ hàn huyên vài câu rồi nói buồn ngủ.
Thực ra cô ấy đã định đi ngủ từ lâu rồi.
Ai ngờ Giang Ngộ mãi không trả lời tin nhắn, cô ấy vẫn cứ đợi.
Cuối cùng tên xấu xa này cũng biết trả lời tin nhắn rồi, hừ!
Sau đó mang theo nụ cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Giang Ngộ vừa định đi ngủ thì điện thoại lại có tin nhắn.
Nhìn ghi chú, là Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã: Cậu ngủ chưa? Đã tra điểm chưa? Tớ đỗ Đại học Giang Chiết rồi.
Giang Ngộ nhìn tin nhắn Lâm Thanh Nhã gửi đến, lòng không chút gợn sóng, đến trả lời cũng chẳng buồn.
Cậu tắt điện thoại đi ngủ luôn.
Còn Lâm Thanh Nhã ở đầu dây bên kia ôm điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn ảnh đại diện của Giang Ngộ.
Ảnh đại diện của Giang Ngộ là một con vịt màu vàng, trông rất dễ thương.
Đáng tiếc đợi mãi vẫn không thấy Giang Ngộ trả lời.
Cô đành tự an ủi mình rằng giờ này chắc cậu ấy ngủ rồi.
Mà Giang Ngộ không hề biết Lâm Thanh Nhã suy nghĩ nhiều như vậy, giờ phút này cậu đang say giấc nồng.
Sáng hôm sau, cậu bị đánh thức bởi những tiếng thông báo tin nhắn liên tục.
Cầm điện thoại lên xem, hóa ra là tin nhắn trong nhóm lớp.
Hôm nay Giang Ngộ hiếm khi cho mình nghỉ ngơi, không đi chạy bộ, ai ngờ lại bị đánh thức như vậy.
Cậu vừa định ẩn nhóm chat đi, thì tin nhắn của Thủy Thanh lại đến.
Đêm giữa hạ mộng: Giang Ngộ cậu có xem tin nhắn trong nhóm lớp không, Lý Tử Kiệt nói hai ngày nữa muốn mời cả lớp đi ăn liên hoan.
Giang Ngộ thấy sao cũng được, trả lời cô ấy đi hay không đều không quan trọng.
Đêm giữa hạ mộng: Cậu đi thì tớ đi, cậu không đi tớ cũng không đi.
Giang Ngộ thấy tin nhắn này liền bật cười.
Giang Ngộ: Vậy thì đi thôi, ăn chùa tội gì không ăn, dù sao tớ cũng không mất tiền.
Đêm giữa hạ mộng: Vậy được, đến lúc đó tớ đi cùng cậu.
Giang Ngộ hỏi cô ấy thế còn cô bạn thân Lâm Tiểu Tiểu thì sao.
Thủy Thanh thấy tin nhắn này cũng sững người, đúng rồi, suýt nữa thì quên mất Tiểu Tiểu.
Giờ phút này Lâm Tiểu Tiểu đang khóc ngất trong nhà vệ sinh, có bạn trai rồi quên luôn bạn thân phải không?
Tuyệt giao đi!
Nhưng cô ấy nghĩ lại, rủ đi cùng chẳng phải tốt hơn sao.
Giang Ngộ trả lời một câu là được.
Mấy phút sau.
Nhìn điện thoại thấy Lâm Thanh Nhã lại gửi đến mấy tin nhắn hỏi cậu đã dậy chưa.
Giang Ngộ không thèm để ý.
Giờ cô mới bắt đầu sốt sắng, đúng là nực cười.
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 127 |