Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa tiệc triệu đô

Phiên bản Dịch · 1458 chữ

Triệu Kiệt Phong năm nay vừa tròn bốn mươi lăm tuổi.

Ở độ tuổi này, leo lên được chức chi nhánh trưởng một ngân hàng đã có thể xem là "tuổi trẻ tài cao".

Dù sao, những vị chi nhánh trưởng khác cũng đều ngoài năm mươi cả rồi.

Bởi vậy, có thể thấy Triệu Kiệt Phong hoặc là năng lực xuất chúng, hoặc là "có người chống lưng".

Nhưng giờ phút này, hắn lại cực kỳ nhiệt tình bắt tay Giang Ngộ, ánh mắt nóng rực nhìn hắn không rời.

Năm nay, chỉ tiêu tiền gửi của chi nhánh vẫn chưa đạt.

Mà Giang Ngộ lại đang giữ một khoản tiền lớn…

"Giang lão đệ quả là tuổi trẻ tài cao, hiếm có nhân tài như vậy đấy."

Triệu Kiệt Phong không tiếc lời khen ngợi Giang Ngộ.

Dù sao cũng chỉ là lời nói đầu môi, lại có thể tạo ấn tượng tốt, tội gì không làm.

Huống hồ, hắn thực sự cảm thấy chàng trai trẻ Giang Ngộ này không hề đơn giản.

Giang Ngộ cũng không còn tỏ vẻ khách khí, nở nụ cười nhiệt tình đáp lại:

"Ngài quá khen, Tôn quản lý đã phóng đại lên thôi, chỉ là chút chuyện kinh doanh cỏn con thôi mà."

Triệu Kiệt Phong liền xua tay: "Ấy, ở đây toàn người nhà, cậu đừng khiêm tốn nữa."

Giang Ngộ nghe vậy cũng không tiếp tục giữ ý nữa.

Khiêm tốn đúng mực thì không sao, nhưng quá độ lại dễ bị cho là kiêu ngạo.

Tôn Hạo thấy thế vỗ vai Triệu Kiệt Phong, trêu chọc:

"Hôm nay tôi mời, ba anh em chúng ta phải làm vài chén mới được."

Triệu Kiệt Phong cười, chỉ Tôn Hạo: "Được, hôm nay cậu lại rơi vào tay tôi rồi."

Sau đó, Tôn Hạo liền nhờ thư ký đặt bàn tại khách sạn năm sao đối diện.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả tiến vào phòng VIP.

Một lát sau, cả ba đã yên vị trong phòng.

"Nào, Giang tổng, cậu xem muốn ăn món gì?"

Tôn Hạo đưa thực đơn cho Giang Ngộ đầu tiên.

Nếu xét về địa vị xã hội, Triệu Kiệt Phong, chi nhánh trưởng ngân hàng Kiến Hành, chắc chắn cao hơn Giang Ngộ lúc này.

Nhưng ai bảo Tôn Hạo và hắn là anh em tốt, nên cũng chẳng câu nệ làm gì.

Tuy nhiên, Giang Ngộ không phải kẻ ngốc, liền "cười khổ" đáp:

"Ngài đừng gọi tôi là Giang tổng, ngài lớn tuổi hơn tôi, cứ gọi tôi là lão đệ được rồi."

"Hơn nữa, hai vị đều là bậc tiền bối, chuyện gọi món cứ để khách tùy chủ là được."

Tôn Hạo và Triệu Kiệt Phong nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm gật đầu.

Không kiêu ngạo, không nóng vội, hiểu đạo lý đối nhân xử thế, đúng là người làm việc lớn.

Ấn tượng tốt về Giang Ngộ lại càng sâu đậm hơn.

"Được, vậy tôi xin mạn phép gọi cậu một tiếng lão đệ."

Tôn Hạo hỏi qua Giang Ngộ có kiêng món gì không, rồi gọi mấy món đặc sắc của nhà hàng, cùng ba chai Mao Đài Phi Thiên.

Rất nhanh, đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ.

Ba người nâng ly cạn chén, anh một câu tôi một lời, rôm rả quên trời đất.

Thêm vào đó, Giang Ngộ là người từ tương lai quay về, bản thân cũng là một ông chủ dày dặn kinh nghiệm.

Thỉnh thoảng lại đưa ra vài câu, tiện thể phân tích tình hình kinh tế tương lai.

Khiến cho vị chi nhánh trưởng Triệu Kiệt Phong kia liên tục phải nhìn sang, không khỏi kinh ngạc.

Nhất là khi biết Giang Ngộ giờ phút này mới chỉ vừa tốt nghiệp trung học, lại càng thêm sửng sốt.

"Không ngờ, thật không ngờ, thế này là ta nhặt được bảo vật rồi.

Nếu không phải cậu đã là một đại gia bạc triệu, ta kiểu gì cũng kéo cậu về ngân hàng làm việc."

Triệu Kiệt Phong cụng ly với Giang Ngộ, cảm thán.

Đúng là sóng sau xô sóng trước.

Giang Ngộ nhấp một ngụm rượu rồi cười nói: "Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, ngài đừng để bụng."

Triệu Kiệt Phong thì lắc đầu.

Có phải nói chuyện phiếm hay không, một chi nhánh trưởng như hắn lại không biết sao?

Rượu quá tam tuần, đồ ăn vơi hơn nửa, Triệu Kiệt Phong không nhịn được liền mở lời:

"Giang lão đệ, nghe cậu nói tạm thời chưa định đầu tư cổ phiếu, không biết cậu định gửi khoản tiền kia vào ngân hàng nào?"

Giang Ngộ nghe hắn hỏi vậy, sao còn không hiểu ý tứ trong lời nói.

Liền lập tức tỏ ý muốn gửi tiền vào ngân hàng Kiến Hành chỗ hắn.

Triệu Kiệt Phong cực kỳ vui mừng.

Không ngờ chỉ tìm Tôn Hạo uống trà, lại kéo được một khách hàng lớn thế này.

Triệu Kiệt Phong cũng rất coi trọng Giang Ngộ.

Liền hứa hẹn Giang Ngộ sẽ được hưởng mọi chế độ đãi ngộ của thẻ VIP Bạch Kim.

Thẻ Bạch Kim cơ bản đã là cấp bậc khách hàng cao nhất.

Cao hơn nữa là thẻ Hắc Kim, nhưng thường không phát hành công khai.

Chủ nhân của những tấm thẻ ấy đều là những đại gia có tiếng tăm lừng lẫy.

Giang Ngộ không quan tâm là loại thẻ gì, quan trọng là kết giao được với một vị chi nhánh trưởng ngân hàng.

Mà Tôn Hạo thấy hai người đạt được thỏa thuận, cũng nhanh ý nâng ly rượu: "Chúc mừng hai vị bắt tay hợp tác, cạn ly."

Ba người lại nâng ly, bầu không khí càng thêm hòa hợp.

Sau hai giờ, bữa tiệc kết thúc.

"Giang, Giang lão đệ à, đừng quên lần sau đến Kiến Hành tìm ta, lần sau lão ca ta mời."

Triệu Kiệt Phong lúc này đã ngà ngà say.

Phải nhờ thư ký dìu, thân thể có chút loạng choạng.

"Yên tâm đi Triệu lão ca, có cơ hội nhất định tìm anh, không say không về."

Giang Ngộ tuy uống cũng không ít, nhưng tố chất thân thể cực tốt.

Thêm vào đó đang ở độ tuổi tráng niên, cũng chỉ hơi lâng lâng mà thôi.

Mà hai người sau bữa tiệc vui vẻ cũng nhanh chóng kéo gần được quan hệ.

Lão ca lão đệ gọi nhau thân thiết.

Triệu Kiệt Phong nghe Giang Ngộ nói vậy, mới để thư ký dìu lên xe.

Chào tạm biệt Giang Ngộ và Tôn Hạo lần nữa rồi rời đi.

Tôn Hạo lúc này cũng say không kém.

Nhưng vẫn khá hơn Triệu Kiệt Phong, còn có thể đứng vững.

"Tôn ca, có cần em đưa anh về không?"

Giang Ngộ nhìn Tôn Hạo mặt đỏ bừng, hơi lo lắng.

Tôn Hạo nghe vậy liền xua tay, tỏ vẻ không sao: "Không cần, tôi gọi trợ lý đến đón rồi."

Giang Ngộ lúc này mới gật đầu, sau đó nhìn Tôn Hạo được trợ lý đón đi mới quay về nhà.

Buổi tối.

Giang Ngộ ăn tối xong liền vào CF "tung hoành".

Thủy Thanh đột nhiên lại gửi tin nhắn tới.

Đêm giữa hạ mộng: Cậu nói xem ngày mai tôi nên mặc gì đi nhỉ, váy hay quần?

Giang Ngộ nhìn thấy tin nhắn này liền tối sầm mặt.

Giang Ngộ: Đại tỷ à, cô có phải đi xem mắt đâu, chỉ là họp lớp thôi mà.

Thủy Thanh nhìn thấy tin nhắn của Giang Ngộ cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Bà đây chẳng phải là muốn mặc cho cậu xem sao!

Đêm giữa hạ mộng: Vốn định mặc váy với tất đen, haiz, thôi mặc quần vậy.

Giang Ngộ: Tôi thấy mặc váy rất đẹp.

Giang Ngộ nghiêm túc gửi tin nhắn này.

Không sai.

Trời nóng thế này, mặc quần đúng là không hợp lý, vẫn nên mặc thoáng mát một chút.

Chân Thủy Thanh vốn đã dài miên man, nếu phối thêm tất đen…

Giang Ngộ nghĩ đến lại thấy "nóng trong người".

"Haiz, cơ thể trẻ trung này đúng là sung sức thật."

Giang Ngộ bất đắc dĩ nhìn "người anh em" đang "chào cờ".

Nói đúng ra, hiện tại hắn vẫn còn "zin".

Nhưng bản thân đã từng trải, lại thêm độ tuổi này huyết khí dồi dào.

Chà, buff chồng chất.

"Anh bạn à, ráng nhịn thêm chút nữa, có cơ hội sẽ cho cậu được "ăn", không lâu nữa đâu."

Giang Ngộ chỉ đành an ủi "người anh em" như vậy, sau đó không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Thi Đại Học Về Sau, Nghỉ Hè Thực Hiện Tự Do Tài Chính! (Dịch) của Mai Thì Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.