Quản lý đại sảnh lương cao đến thế cơ à?
Lâm Thanh Nhã nhìn Lý Tử Kiệt trước mặt thì ngây người ra.
Lúc này trong lòng nàng rối như tơ vò, chẳng biết phải làm sao.
"Thanh Nhã, đồng ý đi, cơ hội tốt đó."
Vương Đình Đình thấy Lâm Thanh Nhã ngây ra thì sốt ruột, vội vàng huých tay nàng.
Cô ta nghĩ, nếu trở thành bạn gái của Lý Tử Kiệt, không dám nói là muốn gì được nấy.
Ít ra cũng có người bao ăn dài hạn!
Hơn nữa còn được ngồi trên chiếc Benz xịn, oai phong biết mấy.
Nghĩ đến thôi mà lòng hư vinh của cô ta đã muốn nổ tung, ghen tị đến mức chẳng buồn nói thêm.
Chỉ tiếc cô ta không có nhan sắc như Lâm Thanh Nhã, chỉ có thân hình thô kệch.
Lâm Thanh Nhã bị Vương Đình Đình huých cho một cái cũng sực tỉnh.
Bất quá trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử.
Thật lòng mà nói, Lý Tử Kiệt không phải mẫu người nàng thích.
Nghĩ vậy, nàng len lén liếc sang Giang Ngộ ở bàn bên cạnh.
Dáng vẻ tuấn tú, phong độ kia đặc biệt thu hút sự chú ý của thiếu nữ.
Đây mới là mẫu người mà đại đa số các cô gái đều thích.
Còn Lý Tử Kiệt trước mắt.
Dáng người đã chẳng cao ráo, khuôn mặt cũng chỉ thuộc dạng đại trà.
Ngoài cái mác "có tiền" ra, e rằng chẳng thể tìm ra điểm nào để người ta coi trọng hắn.
Lúc này, Giang Ngộ cũng đang hứng thú quan sát màn này.
Kiếp trước hắn chẳng hề đến tham gia buổi tụ họp này, cho nên không được chứng kiến cảnh tượng đó.
Bây giờ thấy cảnh này lại thấy hay hay.
Lý Tử Kiệt đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt Lâm Thanh Nhã len lén nhìn về phía Giang Ngộ.
Bất giác, sắc mặt hắn tối sầm lại.
"Thanh Nhã, Giang Ngộ có gì hay ho, tiền thì chẳng có."
"Không phải chỉ là trông bảnh trai hơn một chút thôi sao? Sau này bước chân vào xã hội, loại người này vô dụng nhất!"
Lý Tử Kiệt giờ chẳng còn giả vờ, trực tiếp gièm pha Giang Ngộ.
Giang Ngộ còn chưa kịp phản ứng, Thủy Thanh ở bên cạnh đã không nhịn nổi.
"Mày nói cái gì đấy, mày nghĩ có tí tiền là hay lắm à?"
Thủy Thanh trừng mắt nhìn Lý Tử Kiệt, chỉ chực lao vào ăn thua đủ.
Cái tên Lý Tử Kiệt này y như mắc bệnh vậy.
Từ lúc Giang Ngộ đến đã kiếm chuyện gây sự.
Lý Tử Kiệt thấy Thủy Thanh ra sức bảo vệ Giang Ngộ, trong lòng càng tức tối.
"Giang Ngộ, chẳng trách người ta nói mày là kẻ nịnh hót, chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ thôi à?"
Giang Ngộ nghe vậy thì đơ toàn tập.
Ta đây đang yên đang lành ngồi ăn một bữa cơm, chẳng làm cái gì, thế mà cũng bị lôi vào chuyện này?
Dù Giang Ngộ không muốn chấp nhặt với hắn, nhưng cũng không chịu nổi một con chó cứ sủa loạn trước mặt mình.
Vừa định đứng lên nói gì đó.
Đột nhiên, cửa lớn đại sảnh bị đẩy ra.
"Ấy, Triệu hành trưởng, bên này con trai tôi đang họp lớp, thằng bé sau khi tốt nghiệp đại học còn phải nhờ cả vào ngài."
Lúc này có ba người đàn ông trung niên bước vào.
Đi đầu, với vẻ mặt nịnh nọt là Lý Kiến Hoa.
Ông ta là bố của Lý Tử Kiệt, hiện đang làm quản lý đại sảnh cho một ngân hàng.
Hôm nay ông ta cũng phải dùng chút quan hệ, mãi mới hẹn được vị Triệu hành trưởng này ra ăn một bữa cơm.
Nghĩ vừa hay con trai cũng đang tổ chức họp lớp ở đây.
Liền muốn giới thiệu con trai mình cho Triệu hành trưởng làm quen.
Sau này tốt nghiệp vào ngân hàng làm việc cũng coi như có chỗ dựa.
Triệu Kiệt Phong ban đầu cũng định từ chối.
Dù sao ông ta đường đường là chủ tịch ngân hàng, người muốn mời ông ta ăn cơm nhiều không đếm xuể.
Đâu phải ai cũng có tư cách mời.
Nhưng ai ngờ Lý Kiến Hoa có người thân lại là bạn học cấp ba của ông ta.
Bạn học cũ đã nhờ vả, ông ta dù có kiêu ngạo đến mấy cũng khó tránh khỏi bị người ta dị nghị.
Đành miễn cưỡng nể mặt mà đến.
"Giang lão đệ, sao cậu lại ở đây?"
Ban đầu Triệu Kiệt Phong còn hơi lơ đãng.
Chỉ định qua loa một chút cho trọn vẹn tình nghĩa.
Nhưng nào ngờ đảo mắt một vòng, lại phát hiện Giang Ngộ cũng có mặt ở đây.
"Triệu lão ca?"
Giang Ngộ cũng thấy thú vị, không ngờ hôm nay lại gặp Triệu Kiệt Phong ở đây.
Triệu Kiệt Phong liền đi về phía Giang Ngộ.
Đầu tiên là cho hắn một cái ôm, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Giang Ngộ sao lại không hiểu ánh mắt đó, bèn giải thích:
"Hôm nay tôi họp lớp ở đây, trùng hợp thật, lại gặp được ngài ở đây."
Triệu Kiệt Phong nghe vậy cười ha ha hai tiếng, rồi nói hai ta đúng là có duyên.
Các bạn học xung quanh cùng Lý Kiến Hoa thì có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Kiến Hoa nhanh chóng đi đến bên cạnh Lý Tử Kiệt, tò mò hỏi: "Người thanh niên kia là ai, sao lại quen biết Triệu hành trưởng?"
Lý Tử Kiệt nghe vậy, sắc mặt ngây ra, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.
Hắn không hiểu vì sao Giang Ngộ loại người này lại quen biết chủ tịch ngân hàng.
Hắn thấy Giang Ngộ chẳng phải chỉ là một tên tép riu thôi sao?
Chết dở.
"Cha, đây là bạn học của con."
Lý Kiến Hoa nghe thấy người thanh niên kia lại là bạn học của con trai mình.
Trong lòng mừng rỡ.
Trong đám bạn học của con trai mình lại có người như vậy, đúng là không ngờ tới.
Liền kéo Lý Tử Kiệt sang một bên.
"Con trai, con phải giữ gìn mối quan hệ với người thanh niên đó, cậu ta chắc chắn là nhân vật lớn."
Nghe được lời cha mình, Lý Tử Kiệt lập tức mặt xám như tro tàn.
"Cha, nếu như con nói, con đã đắc tội với cậu ta thì phải làm sao?"
Lý Tử Kiệt ấp úng nói ra câu này.
Lý Kiến Hoa nghe xong thì hoảng sợ: "Cái gì? Rốt cuộc con đã làm gì?"
Lý Tử Kiệt ấp a ấp úng không dám nói ra, sợ bị cha mình đ·ánh c·hết.
Lúc này, lại có người nhận ra thân phận của Triệu Kiệt Phong.
"Trời ơi, hình như tôi đã thấy ông ấy trên TV, hình như là chủ tịch ngân hàng nào đó!"
"Hả, không phải chứ, Giang Ngộ lại quen biết nhân vật lớn cỡ này?"
Các bạn học nhìn Giang Ngộ cùng Triệu Kiệt Phong ở một bên thong dong nói chuyện, lập tức càng thêm chấn động.
Lâm Thanh Nhã dĩ nhiên cũng nghe được các bạn học trò chuyện, trong lòng cũng chấn động không kém.
Giang Ngộ, người trước đó ở trước mặt nàng luôn tỏ ra như một kẻ nịnh hót, lại quen biết một chủ tịch ngân hàng.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ, quan hệ của hai người có vẻ rất tốt.
Đồng thời có thể thấy, Triệu Kiệt Phong đang nói chuyện với Giang Ngộ với tư cách ngang hàng.
Không phải kiểu đối đãi với hậu bối, hay cấp dưới.
Rốt cuộc Giang Ngộ là ai?
Giang Ngộ bên này cũng biết được nguyên nhân Triệu Kiệt Phong tới đây.
Sau đó dường như vô tình hỏi: "Triệu lão ca, bây giờ lương của quản lý đại sảnh bên ngân hàng các ông đều cao vậy sao?"
Triệu Kiệt Phong nghe vậy hơi nghi hoặc: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
"Lương không cao thì làm sao có thể mua cho con trai mình chiếc Benz hơn năm mươi vạn chứ."
Triệu Kiệt Phong nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ông ta sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Giang Ngộ.
Đây là đang hoài nghi Lý Kiến Hoa lợi dụng chức vụ, t·ham ô· tiền công.
Dù sao cái thời này, lương của quản lý đại sảnh cũng chỉ năm sáu ngàn một tháng.
Làm sao có thể mua được chiếc xe hơn năm mươi vạn.
Hơn nữa không có khoản tiết kiệm nào khác thì làm sao mua được chiếc xe đắt như vậy?
Phải biết, ông ta đường đường là chủ tịch ngân hàng, vì muốn khiêm tốn, xe đi lại vẫn chỉ là một chiếc Passat.
Còn Lý Kiến Hoa ở bên cạnh cũng nghe rõ những lời này, lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 45 |