Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tị Chính (1)

Phiên bản Dịch · 4111 chữ

Vô số hắc kỵ binh từ phương xa phi nhanh tới. Trên sông dài, vầng dương đỏ như máu; tại một tòa cô thành, khói báo động trực chỉ cắt ngang bầu trời lúc hoàng hôn.

Thiên Bảo năm thứ ba, ngày mười bốn tháng giêng, Tị Chính.

Trường An, huyện Trường An, chợ tây.

Xuân hàn se lạnh, mặt trời sáng chói. Bầu trời thành Trường An lúc này vạn dặm không mây, xem ra thời tiết hôm nay rất tốt.

Theo tiếng cót két vang lên, hai cánh cửa phường dày nặng chầm chậm mở ra, một lá cờ Khai Minh Thú được treo cao chính giữa môn mi. Bên ngoài, đường phố sớm đã tụ tập hơn mười đội thương nhân. Họ vừa thấy lá cờ treo lên, lập tức xôn xao. Mấy tên người làm dùng roi da quất đám lạc đà đang ngồi trên đất đứng dậy, kiểm tra hàng hóa, hô huán đồng bạn, tiếng dị quốc gọi nhau í ới.

Đây là tốp thương nhân người Hồ cuối cùng tới Trường An tham dự Tết Nguyên Tiêu. Họ xuất phát từ nơi xa như Phật Lâm, Ba Tư, để có thể tới Trường An vào đúng dịp tết quan trọng nhất trong năm mà ngày đêm đi đường. Nên biết, từ hôm nay trở đi, đèn Nguyên Tiêu sẽ cháy liên tục ba đêm, quan viên cùng phú hào đại Đường sẽ vung tiền mua sắm mà không hề run tay.

Thự Lại chợ Tây tay cầm sách tay cầm bút, đứng hai bên cửa vào, mặt không cảm xúc kiểm tra từng thông quan văn điệp từng bọc hàng. Ngày hôm nay rất đặc biệt, chợ Tây sẽ mở cửa sớm hơn thường ngày nửa canh giờ. Đám Thự Lại muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để về nhà đón tết cùng gia đình, bất giác tốc độ kiểm tra được đẩy nhanh hơn không ít.

Một vị Thự Lại già nhanh chóng đăng ký xong cho một đội thương nhân người Ba Tư, sau đó vẫy tay ra hiệu cho nhóm người tiếp theo. Một thương nhân người Hồ mặc áo khoác ngắn cổ bẻ màu hạt dẻ đi tới, hai tay trình lên thông quan văn điệp.

Lão Lại nhận văn điệp kiểm tra, tức khắc ngẩn người.

Bản thân phần văn điệp này không có bất cứ sai sót gì. Người đệ trình tên là Tào Phá Duyên, người Túc Đặc, đến từ Khang Quốc. Lần này tới Trường An mang theo mười lăm người hầu, mười lăm con lạc đà, một con ngựa đực; hàng hóa mang theo chỉ có ba mươi tấm thảm len lông cừu cùng mấy tấm da sặc sỡ, trên đường thông quan đều có binh sĩ kiểm tra đóng dấu.

Vấn đề không phải những nơi đi qua, mà là hàng hóa.

Lão Lại làm nghề này đã hai mươi năm, gặp đội buôn và hàng hóa quá nhiều, nên hình thành một đôi mắt sắc bén như diều hâu. Mười sáu người, lại chỉ vận chuyển chút hàng thế này, chia bình quân ra thì giá thành sẽ rất cao? Hơn nữa Trường An đã vào xuân, thị trường thảm len khá ảm đạm. Nếu như bán hết toàn bộ số hàng này, chỉ sợ không đủ chi phí đi lại một vạn dặm đường, sao lại có thương nhân đần như vậy?

Lão Lại không kìm được cau mày, cẩn thận đánh giá đám thương nhân người Hồ trước mặt. Tào Phá Duyên khoảng ba mươi tuổi, mũi cao mắt sâu, cằm gầy giơ xương, để một bộ râu quai nón rậm rạp, trông như một cái bàn cọ vậy. Nếu như tính thêm cái mũ len đội trên đầu nữa, cả người phải cao tới bảy xích.

Lão Lại hỏi mấy câu đơn giản, Tào Phá Duyên nhất nhất trả lời. Tiếng Đường của hắn khá cứng nhắc, nói đi nói lại có mấy từ, trên mặt vẫn lạnh tanh không hề giãn ra, chẳng giống thương nhân chút nào. Lão Lại để ý, trong lúc trả lời tay phải hắn vô thức sờ vào eo. Đây là động tác quen thuộc của những người luyện võ, đáng tiếc lúc này trên eo gã chỉ đeo một cái móc câu.

Để đảm bảo an toàn, lúc vào thành tất cả vũ khí mang theo người của đám thương nhân sẽ bị quân canh giữ cửa thành thu lại, đến khi ra khỏi thành mới được trả lại.

Lão Lại không nói không rằng hạ bút, khoanh tròn vào tên đội ngũ Tào Phá Duyên. Hàng hòa không vấn đề, là đồ phổ thông. Mười lăm tên sai vặt đều là người Hồ, gấu quần bó sát, mũi giày nhọn, tuổi tác trạc như Tào Phá Duyên. Mỗi người dắt một con lạc đà, lặng lẽ không nói gì, nhưng hai vai đều hơi căng cứng.

“Mấy tên này có vẻ rất căng thẳng.” Lão Lại âm thầm đánh giá, nhấc bút lên, dự định sau khi họ đi qua thì viết thêm một chữ “Vị”, ý hoài nghi thân phận đám thương nhân này, sau đó Thư Thừa sẽ tiến hành điều tra kỹ lưỡng. Nào ngờ bút còn chưa hạ xuống, đã bị một bàn tay ngăn cản.

Lão Lại ngẩng mặt lên, phát hiện một vị nam tử mặt to mày rậm, nhìn hắn tươi cười.

“Thôi Lục Lang?”

Người này là lái buôn nổi tiếng khu chợ tây, quen biết rất nhiều, hễ liên quan tới kho hàng, thuê phòng, tìm người, thay mặt kiện tụng; vời y làm trung gian quả không sai. Cho nên tuy không quan không chức, song ở chợ tây thì ai cũng phải nể mặt y.

Thôi Lục Lang cười híp cả mắt nói: “Còn chưa ăn sáng nhỉ? Tại hạ mời lão trượng người chút bánh tráng nhé.”. Sau đó gã đưa tới một cái bánh đang bốc hơi nghi ngút, mặt trên còn lấm tấm mấy hạt vừng bóng nhẫy, thơm nức mũi. Lão Lại vuốt một cái, phát hiện mặt trái của chiếc bánh có nhét một nén bạc nhỏ. Áng chừng gần hai lượng, không đáng giá là bao nhưng cũng có thể mua cho khuê nữ một cây trâm.

“Mấy vị bằng hữu đó lần đầu tới Trường An, không biết quy tắc, mong lão trượng châm chước.” Thôi Lục Lang khẽ giọng nói.

Lão Lại làm bộ trầm tư, nhưng vẫn nhận chiếc bánh, sau đó viết lên sổ chữ “Nghe”, cho phép vào chợ. Thôi Lục Lang xoa tay cảm ơn, đoạn quay người rời đi, nói lưu loát một tràng tiếng Túc Đặc. Tào Phá Duyên chỉ hơi hơi gật đầu, không tỏ vẻ hứng thú.

Theo sự dẫn dắt của Thôi Lục Lang, đội ngũ này thuận lợi rồng rắn nối đôi nhau qua ngưỡng cửa tiến vào chợ tây.

Đoạn qua ngưỡng cửa, đối diện là một ngã tư rộng lớn, đông, tây, nam, bắc, bốn con đường rộng với hai bên nào là cửa hàng cửa tiệm. Từ tiệm gấm lụa, tiệm đồ rèn, đồ sứ, đến yên ngựa, sợi vải, châu ngọc trang trí, nhạc cụ cái gì cũng có. Mái nhà những cửa tiệm này khác với kiến trúc trong thành Trường An, mái bằng như bình đài-----không phải đám thương nhân người Hồ nhớ nhà, mà do nơi này tấc đất tấc vàng, đỉnh nhà bằng rộng, có thể chứa được nhiều đồ hơn.

Lúc này các cửa tiệm trong chợ còn chưa chính thức khai trương, song nhà nhà đều đã treo cao cờ hiệu, liên tiếp nhau như tinh kỳ, che khuất toàn bộ khoảng không rộng lớn trên đường. Đêm giao thừa vừa treo bùa đào lên môn mi còn chưa lấy xuống, bây giờ bên cạnh lại treo thêm mấy ngọn hoa đăng bằng giá trúc với đủ loại tạo hình---------thiết nghĩ là chuẩn bị cho lễ hội hoa đăng tối nay. Bấy giờ lồng đèn còn chưa treo lên, không khí trong thành đã vui mừng khôn xiết.

“Thành Trường An a, tổng cộng có một trăm lẻ tám phường, nam bắc có mười bốn con đường, đông tây thì mười một con đường. Mỗi một phường đều có tường bao vây quanh. Cho dù ăn cơm, vui chơi, bàn chuyện làm ăn hay ở trọ, đều ở trong phường. Bình thường, buổi tối bất cứ ai cũng không được đi lại trên đường, nếu không sẽ phạm vào lệnh giới nghiêm. Nhưng hôm nay thì không cần lo lắng, tối nay có lễ hội hoa đăng Tết Nguyên Tiêu, tạm thời nới lỏng lệnh giới nghiêm. Thực ra, ngày mai mới là Tết Nguyên Tiêu, nhưng lễ hội hoa đăng sẽ bắt đầu vào tối nay....”

Thôi Lục Lang vừa đi vừa nhiệt tình giới thiệu cho mấy vị khách về Tết Nguyên Tiêu cũng như các chuyện cũ trong thành. Tào Phá Duyên nhìn dáo dác xung quanh, dọc đường hai mắt gã luôn mang theo vẻ cảnh giác, giống như con chim ưng đang bị luộc chín trong nồi nước sôi vậy. Bốn bề là tiếng những con la rên rỉ, tiếng bánh xe lộc cộc, lữ khách trên đường đều tất bật vội vã, không ai để ý đến nhóm thương nhân này.

Hai người đi đến giữa ngã tư. Thôi Lục Lang dừng bước: “Tiếp theo chúng ta đi đâu? Tìm lữ xá hay các hạ đã có cửa tiệm từ trước?”. Tào Phá Duyên lấy từ trong ngực ra một trang giấy được gấp gọn cẩn thận, đưa cho gã. Thôi Lục Lang chợt ngẩn người, sau đó cười nói: “Hóa ra ngài đã chọn trước rồi, tốt, đi bên này, mời.”. Y duỗi thẳng cánh tay hướng bên phải, hơi khoa trương, đoạn nhấc chân đi trước dẫn đường, những người khác theo sát phía sau.

Tào Phá Duyên không biết rằng, tất cả động tác của hắn và Thôi Lục Lang bên này, đều bị một vị võ hầu đứng trên vọng lâu không xa thấy rõ toàn bộ.

Vọng lâu là một tòa đình cao sơn đen chế tác bằng gỗ, cao hơn tám trượng, đứng sừng sững chính giữa chợ tây, trên đó có thể quan sát toàn bộ động tĩnh chung quanh. Trong lâu có võ hầu, những người này đã trải qua chọn lọc tỉ mỉ, nhãn lực sắc bén, trong chợ có bất cứ động tĩnh gì đều không thể qua mắt họ.

Từ khi Thôi Lục Lang và Tào Phá Duyên vào chợ, đã bị người trên vọng lâu giám thị nghiêm mật. Nhìn thấy động tác tay của Thôi Lục Lang, một vị võ hầu đứng dậy, cầm một cây cờ đen kịt, giơ về hướng đông phất ba cái, lặp lại ba lần như vậy.

Sau hai đàn chỉ, tại một tòa vọng lâu khác ở phía đông cách vọng lâu kia ba trăm bước, cũng phất một cây cờ y hệt, tiếp sau đó, những vọng lâu nơi xa xa mé đông cũng nhanh chóng hưởng ứng. Cứ như vậy, lâu này truyền lâu kia, không tới mười đàn chỉ, thông điệp của lá cờ đen đã vượt qua đường lớn, từ chợ tây truyền ra ngoài theo hướng đông vào phường Quang Đức.

Đông bắc phường Quang Đức thuộc công đường phủ Kinh Triệu, bên cạnh là chùa Từ Bi. Ở giữa là khoảnh sân nhỏ khá hẹp, nơi này vốn dĩ là nhà cũ của Tôn Tư Mạc, có điều hiện tại không còn dấu vết năm xưa của dược vương, mà thay vào đó là không khí xơ xác tiêu điều, trong trang viên dựng một đại vọng lâu cao to màu đen, so những vọng lâu khác thì lớn hơn nhiều.

Võ hầu trên lâu nhìn thấy nơi xa phất cờ, đoạn ghi chép màu cờ và số lần phất lên thẻ gỗ, nhanh chóng ném xuống mặt đất.

Dưới lâu sớm có một tên thông truyền thân thể tráng kiện tiếp nhận thẻ gỗ, đoạn chạy nhanh đưa tới một toà đại điện cao lớn cách đó khoảng ba mươi bước. Trên chính điện treo một bảng gỗ đen thếp vàng, viết ba chữ “Tĩnh An Tự” bằng khải thư, thư pháp vô cùng đầy đặn sung mãn, đây là bút tích của thư pháp gia Nhan Chân Khanh.

Vào trong điện, thứ nhìn thấy đầu tiên là một tòa sa bàn to lớn mô tả toàn thành Trường An. Tường thành bên ngoài được làm bằng đất sét đỏ, hàng rào giữa các phường thị thì dùng sáp ong, một trăm linh tám phường và hai mươi lăm con đường lớn sắp xếp nghiêm chỉnh ngay ngắn như bàn cờ; đương nhiên tất cả các ngõ hẻm hay con kênh lưu thông trong phường đều được đánh dấu đầy đủ, duy nhất chỉ có hoàng cung là một mảng trống không, nơi góc điện có đặt một chiếc Tứ Giai Bàn Long Đồng Lậu Thủy Chung, cùng một bộ với bệ ấm đồng trước thiên môn.

Nhìn sa bàn từ trên xuống tựa như nhìn từ trên mây xuống thành Trường An, thời cuộc biến hóa đều sáng tỏ trong lòng.

Cạnh sa bàn, hai vị quan viên đang tập trung tinh thần quan sát. Lão trượng râu tóc bạc phơ, người mặc áo bào tím ống tay rộng, eo đeo túi Kim Ngư. Thiếu niên khuôn mặt tròn nhỏ, chưa gột hết nét trẻ con, giữa hai hàng lông mày thấp thoáng ba nếp nhăn hơi mờ, hiển nhiên là do suy nghĩ quá nhiều. Y thân mặc lục bào cổ tay bó sát, giữa eo đeo túi Ngân Ngư, tay cầm một cây phất trần của đạo gia.

Thông truyền chạy tới trước mặt hai người, đoạn dâng lên thẻ gỗ hô lớn, giọng gã sang sảng vang vọng cả điện: “Sói vào chợ tây, đã qua ngã tư!”

Đám quan lại không phản ứng gì, một tỳ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh bèn rảo bước đi tới, cầm cây gậy nguyệt trượng dùng để đánh mã cầu, đoạn đẩy một bức tượng hình người màu đen trong sa bàn từ ngoài chợ tây qua đường lớn vào sâu trong chợ, vị trí vừa vặn trùng với vị trí của Thôi Lục Lang và Tào Phá Duyên.

Cả điện yên tĩnh trong giây lát, thiếu niên cất tiếng hỏi: “Hạ Giám?” Gọi liên tiếp mấy lần, lão trượng mới mở mắt hỏi: “Trường Nguyên, cậu sắp xếp như thế nào?”

Người thiếu niên mỉm cười, dùng phất trần chỉ trên sa bàn: “Thôi Khí sẽ đích thân dẫn quân, năm mươi binh sĩ lữ bôn đã được bố trí trong chợ tây. Đợi Lục Lang ra hiệu, Thôi Khí lập tức phá cửa bắt người. Bên ngoài, hơn trăm tên bất lương nhân huyện Trường An canh giữ tại mấy con hẻm, còn nữa bất cứ lúc nào đám vệ binh cũng có thể đóng lại hai bên cửa chợ tây. Ba vòng bao vây trùng trùng điệp điệp, mấy con sói này chắc chắn không thể chạy thoát.”

Theo chỗ phất trần chỉ, nữ tỳ nhanh nhẹn đặt xuống từng bức tượng màu đỏ. Chớp mắt mấy bức tượng màu đỏ đã bao vây bức tượng màu đen, kín kẽ không để một ngọn gió lọt qua.

“Để ngụy trang thành thương nhân người Hồ mấy con sói con này đã mua chuộc nội ứng, nghĩ có thể giấu giếm, nhưng không biết rằng bản thân vốn đã cắn câu. Lấy hữu tâm tính vô tâm, chả nhẽ lại thua?” Người thiếu niên thu hồi phất trần, hơi giương cằm, hiển nhiên trong lòng y đã dự liệu được. Lão trượng “Ừm” một tiếng, lần nữa nhắm lại hai mắt, không nói năng gì.

Cách mỗi một khắc, thông truyền sẽ từ bên ngoài chạy vào thông báo nhất cử nhất động của Thôi Lục Lang và Tào Phá Duyên.

“Sói qua cửa tiệm yên ngựa Phiền Ký, đi hướng ngã tư tây bắc!”

“Sói qua tiệm lụa Như Ý, rẽ phải vào vào hẻm Nhị Hồi!”

“Sói qua Tam Kiều kênh Quảng Thông, rẽ vào đường tắt bên trái chỗ cây liễu cô đơn.”

Người nô tỳ tay cầm nguyệt trượng, không ngừng di chuyển tượng đen tới vị trí tương ứng. Tuyến đường Tào Phá Duyên đi qua, toàn bộ hình ảnh hiện ra trước mắt hai vị chủ sự: Chi đội ngũ này đương rời khỏi nơi hào hoa náo nhiệt, dần dần đi tới gần câu liễu cô đơn phía tây nam.

Chỗ cây liễu cô đơn là nơi chuyên xử trảm phạm nhân của chợ Tây, đám thương nhân chê xui xẻo không tốt lành nên đều tránh xa, vì vậy mà người chung quanh ngày càng ít.

Thiếu niên hơi nghiêng đầu: “Chủ sự Từ, gần chỗ này có kiến trúc đặc biệt gì không?”

Sau lưng hai người, có mười tên quan lại cấp thấp đang vùi đầu bận rộn quanh chồng văn thư trên án kỷ. Một thư lại tuổi trung niên thân hình hơi béo nghe thấy tiếng gọi, vội vội vàng vàng bỏ cuốn sách trên tay xuống, chạy đến trước sa bàn. Thị lực của hắn không tốt, khó khăn mãi mới nằm nhoài bên rìa sa bàn để nhìn rõ vị trí của bức tượng đen.

Chủ sự Dư hơi suy nghĩ, lập tức giọng nói đều đều như tụng kinh: “Hẻm đông bắc, địa thế nhiều chỗ trũng, ẩm ướt, chỉ thiết kế mười sáu nhà kho, bên cạnh là kênh Quảng Thông. Khai Nguyên năm thứ mười lăm từng bị mưa lớn, nước kênh dâng cao, hàng hóa của ba tên thương nhân người Hồ đều bị cuốn đi, giá trị ước tính năm nghìn quan......” Trí nhớ của hắn tương đối tốt, thuận miệng trả lời, không hề ngắc ngứ.

Người thiếu niên cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của hắn: “Mười sáu cửa hàng, gần đó có lối ra không?”

“A, không có, nhưng mà..............”

Đúng lúc này, thông truyền lại xông vào trong đại điện, đoạn ngắt lời: “Sói vào nhà kho Bính Lục, chưa ra!”

Nhất thời bầu không khí trong điện bị tin này khuấy động hẳn lên, mọi người đổ dồn về sa bàn.

“Là chỗ này!” Ánh mắt người thiếu niên chợt tỏa sáng, “Truyền lệnh cho Thôi Khí, chuẩn bị hành động; bất lương nhân lập tức thanh trừ nhà kho chung quanh, không cho bất cứ ai vào. Hai cửa chợ tây sẵn sàng đợi lệnh.” Từng mệnh lệnh ngắn gọn mà có lực phát ra từ miệng y, ngữ khí không che lấp được sự hưng phấn.

Thông truyền ghi lại mệnh lệnh, đoạn nhanh chóng rời khỏi điện. Người thiếu niên hai tay chống vào cạnh sa bàn, cả người dồn về trước, nhìn tượng đen đoạn lẩm bẩm một mình:

“Ta muốn xem xem, rốt cuộc thì chú sói con Đột Quyết này tới thành Trường An làm gì.”

Mệnh lệnh từ trong điện Tĩnh An Tự truyền tới vọng lâu. Sau đó thông qua một hệ thống cờ ngữ, nhanh chóng vượt qua đường lớn, tới được vọng lâu phía bắc chợ Tây. Võ hầu chép lại kỳ ngữ trên thẻ gỗ, ném xuống dưới lâu, đồng thời hét lớn: “Thôi lữ soái, nghe lệnh!”

Thẻ gỗ còn chưa rơi xuống đất đã bị một bàn tay mạnh mẽ bắt được.

Người bắt được thẻ lệnh là một đại hán để râu quai nón, thân hình vạm vỡ, cánh tay thô to tựa cây kèo. Sau khi tiếp thẻ gỗ, tức thì đảo mắt quét qua mệnh lệnh trên đó, tinh thần gã chấn động, quay đầu hét lớn: “Toàn quân tập hợp!”

Trong nhà kho bên cạnh, năm mươi tên lính lữ bôn nối đuôi nhau xuất hiện. Người người mặc giáp bộ binh màu đen, tay cầm nỏ dài độ một tấc, eo đeo hoành đao, trong đó có mười người lưng đeo trường cung. Trong lúc đội ngũ tập hợp, không ai nói năng gì, chỉ nghe bước chân nặng nề cùng tiếng hô hấp đều đều.

Thôi Khí sắc mặt thâm trầm quét mắt một lượt ra lệnh: “Mục tiêu là nhà kho Bính Lục, vây trước đánh sau, cố gắng bắt sống. Lát nữa nhanh nhẹn lên, đừng làm mất mặt quân lữ bôn!” Nói xong liền vẫy tay, đoạn chạy ra ngoài. Đám binh sĩ năm người một hàng, theo sát chủ tướng, lúc đầu chạy bước nhỏ, sau đó bắt đầu tăng tốc chạy nhanh.

Họ quen việc dễ làm lướt qua ngã tư đường, xuyên qua hẻm nhỏ, đi hướng phường nam chợ Tây. Khách thương hai bên đường nhìn thấy đột nhiên khói bụi mù mịt, nhiều quân sĩ chạy qua như vậy, đều lộ ra vẻ kinh hãi. Họ còn chưa châu đầu ghé tai nói chuyện lại có một tốp bất lương nhân chạy tới, yêu cầu các cửa tiệm tạm thời đóng cửa, người đi đường bị đưa vào các cửa hàng gần đó nghỉ ngơi, bất cứ ai cũng không thể ra ngoài.

Hai bên cổng vào phía đông và phía tây chợ Tây, binh sĩ bảo vệ phường nhấc then chốt bằng đá chôn dưới mặt đất lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đóng cửa chợ.

Thiên la địa võng tầng tầng lớp lớp nhanh chóng đan dệt, chỉ đợi một mũi tên sắc ngọn đâm trúng.

Sau khi tiến vào phạm vi nhà kho Bính, Thôi Khí ra dấu tay, quân lữ bôn đã lên kế hoạch từ trước phân thành ba hướng, nhẹ nhàng không gây tiếng động tiếp cận nhà kho Bính Lục, bất lương nhân lặng lẽ chốt chặt tất cả con đường phụ cận. Nơi đây chỉ buộc lừa ngựa gia súc của mấy đội thương lái, hai ba tên tiểu nhị nhìn thấy. Có bất lương nhân đi tới, nói mấy câu, dắt tất cả thú nuôi gia súc đi xa.

Đến lúc này, nhà kho Bính Lục hoàn toàn tách biệt với chợ Tây.

Thôi Khí đạp nửa bước chân lên bức tường bằng đất ở góc rẽ gần khách sạn Bính Lục, đoạn lấy hộ tâm kính từ trong ngực, treo trên đầu hoành đao, cẩn thận từng li từng tí duỗi ra bên ngoài. Mượn hộ tâm kính phản quang, gã không cần thò đầu ra cũng có thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Tất cả kiến trúc mái hiên của nhà kho Bính Lục đều làm bằng gỗ, dài sáu mươi bước, rộng bốn mươi lăm bước, gần như hình hộp, chỉ có một lối vào, bốn mặt có cửa thông gió, song rất nhỏ, người lớn không thể chui qua. Bởi vì chỗ này gần kênh mương, mùa hè dễ bị ngập nước, cho nên nền nhà phía dưới đều trống không, nhà kho được chống đỡ bởi mười sáu cây trụ gỗ, hơi hướm phong cách kiến trúc Lĩnh Nam.

Bảo vệ cửa vào là tên người hồ mũi to, một trong mười lăm tên người hầu của Tào Phá Duyên. Lưng hắn tựa vào cửa gỗ, đôi khi cúi đầu nghịch chuỗi hạt gỗ trên cổ tay, để lộ bộ dáng không tập trung. Thôi Khí tính toán khoảng cách tiễn nỏ, nếu như động thủ, gã tự tin trong vòng mười đàn chỉ là có thể phá cửa xông vào.

Thôi Khí liếc nhìn cửa vào, ổn định hô hấp. Mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ đợi động tĩnh từ bên trong.

1.Ti Chính: 10 sáng

2.Khai Minh Thú: Một loại thú trong thần thoại Trung Quốc. Có nguồn gốc từ Sơn Hải Kinh-Hải Nội Tây Kinh. Mình hổ, chín đầu người.

3.Môn mi: Là phần ở chính giữa bên trên cổng. Chỉ những người có quan tước thì cửa cổng mới được có. Dù nhà giàu có nhưng không có quan tước trên người thì cũng không được treo môn mi ở cửa.

4.Xoa tay: Một loại lễ tiết của Trung Quốc từ thời Tây Tấn. Hai tay bắt chéo, tay trái đặt lên trên nắm ngón tay cái của tay phải. Sau đó cúi người đưa hai tay ra trước. Thời đường thì ngón cái tay phải sẽ nhô lên cao.

5.Tứ Giai Bàn Long Đồng Lậu Thủy Chung: Một loại đồng hồ thời xưa của Trung Quốc.

Bạn đang đọc Trường An Mười Hai Canh Giờ (Dịch) của Mã Bá Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dang.yd2c1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.