Chương 19: Tình Cảm Sinh Sôi
Tiểu Chân cãi:
-Ta đâu có.
Thành Dao:
-Vậy ta gọi đại sư huynh ra đây nhé?
Dao định la to một tiếng nhưng Chân nhanh nhẹn bịt miệng của anh lại.
Cô nói:
-Đừng có gọi mà.
Thành Dao:
-Thật ra là có gì vậy?
Tiểu Chân:
-Được rồi ta sẽ kể cho huynh?
Thành Dao ít khi cãi thắng được Tiểu Chân nên lần này thấy cô chịu nhượng bộ nên rất đắc ý.
Chân nói:
-Đại sư huynh bị cảm rồi.
Nghe xong Thành Dao thấy tức cười.
Anh nói:
-Ai cơ? Đại sư huynh mà cảm á?
Dao xưa nay biết Thục Trình khỏe mạnh nên nghĩ Chân nói đùa. Anh cười tỏ vẻ không tin.
Chân liền nói:
-Không phải cảm thông thường mà là cảm nắng đó.
Dao càng nghe càng vô lý. Anh nhìn ra ngoài sân thấy trời còn mưa râm râm.
-Cảm nắng lúc đang mưa á?
Thấy Dao không hiểu ý. Nàng nghĩ thà nói thẳng thì hơn.
Cô nói:
-Đại sư huynh cảm nắng Võ tỷ tỷ.
Dao bây giờ mới hiểu cách nói sâu xa của Tiểu Chân. Anh vẫn còn nghi ngờ lắm.
Anh hỏi lại:
-Thật không đó?
Tiểu Chân khẳng định:
-Muội đoán không sai đâu.
Dao đoán chắc Chân chuẩn bị nghĩ ra trò gì đây.
Anh hỏi:
-Thế thì sao?
Tiểu Chân vênh mặt nói:
-Còn sao nữa muội sẽ kết hợp hai người họ lại.
Cô vừa nói vừa cười khanh khách. Dao xưa nay biết Chân có nhiêu trò lắm nên chả muốn hỏi nhiều.
Anh nói:
-Tùy muội ta đi đây.
Chân vội ngăn anh lại.
Cô nói:
-Huynh cũng phải giúp muội một tay.
Dao nói:
-Thôi muội muốn làm thì làm ta không quan tâm đâu.
Chân tức giận nói:
-Nè! Không lẽ huynh muốn đại sư huynh cô đơn cả đời sao.
Dao cười:
-Đại sư huynh tài giỏi như vậy sau này chắc chắn có vợ hiền muội khéo lo.
Dao nói xong quay lưng bỏ đi. Chân tức giận kéo anh ta lại.
Chân nói:
-Sao không lo được huynh ấy đã hơn ba mươi rồi đấy. Lần này là cơ hội tốt mà.
Dao lại nói:
-Ta đầu có hứng thú.
Chân đã nói hết nước bọt mà Dao lại không đông ý cô bực bội vô cùng.
Cô nói:
-Vậy mặc huynh. Nhưng huynh đừng có quên đại sư huynh không cưới thì muội cũng không cưới.
Nghe tới đây Dao sực nhớ ra. Hồi nhỏ Chân từng nói sẽ cưới anh khiến anh rất vui. Nhưng cô yêu cầu Trình phải cưới trước cô mới cưới dao.
Dao nói:
-Hồi nhỏ nói chơi cũng tính được sao.
Chân nói:
-Muội nói rồi có làm hay không tùy huynh.
Chân tức bỏ đi, Dao nghe vậy liền không thể không đông ý được. Anh và Chân cùng bàn cách tác hợp cho hai người kia.
Còn Võ Kinh Hào vì đêm qua mưa nên không thể đến Thành gia trang. Hôm nay trời vừa mờ sáng anh gấp rút đi đến đó để tìm Võ Ngọc.
Là người cực kì thô lỗ nên anh không thèm gõ cửa. Cứ xông đại vào trang. Mấy gia nhân và đệ tử thấy người lạ xông vào liền xông ra cản. Có tên muốn hỏi lí do vì sao Võ Kinh Hào lại tùy tiện xông vào Thành gia trang. Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Kinh Hào đá ngay ngực, cú đá mạnh khiến hắn văng ra xa. Đám đệ tử thấy vậy kinh hãi.
Tiểu Chân nghe người vào báo liền cấp tốc chạy ra trước. Khi ra tới thì thấy cả bảy tám tên đệ tử đều bị đánh ngã. Kinh Hào đắc chí vô cùng.
Anh cười “ Ha ha”, rồi nói:
-Thì ra đệ tử Thành gia chỉ có thế này.
Chân tức giận hỏi:
-Tên kia đến trang ta, quấy nhiễu là có ý gì?
Hào không kịp trả lời thì Chân đã rút kiếm tấn công. Kinh Hào nhẹ nhàng nhảy lui ra, cô nhận ra bộ pháp này giống với bộ pháp của Võ Ngọc dạy cô. Cô đoán chắc chắn hắn là người của Võ gia.
Cô nghĩ:
-Thì ra hắn đến bắt Võ tỷ tỷ. Không được phải đuổi hắn đi ngay lập tức.
Chân liền dùng hết sức hi vọng có thể thắng Kinh Hào. Kinh Hào vì sợ em gái bị người lạ hại nên cũng muốn thắng. Võ công của Kinh Hào có bộ pháp rất giống với bộ pháp của Liên Hoa quyền nhưng chỉ khác là anh dùng cầm nã thủ chứ không phải quyền thủ.
Thực ra Võ gia có rất nhiều loại võ công khác nhau nhưng lại dùng chung một loại bộ pháp, nên người ta thấy cho dù quyên hay cầm nã đều na ná như nhau.
Bộ cầm nã của Kinh Hào tên là Xích Can cầm nã thủ. Khác hẵn Liên Hoa quyền uyển chuyển mềm mại, Xích Can cẫm nã thủ có chiêu số dứt khoát mà uy lực vô cùng.
Chân đánh được hơn chục chiêu Vân Hạc kiếm pháp thì liền bị Kinh Hào đánh trúng tay cầm kiếm. Anh dùng một chiêu của Xích Can cầm nả thủ là cầm cánh tay bẻ ngược lại. Chân chịu không được phải làm rơi kiếm. Cô sực nhớ Liên Hoa quyền có một chiêu giải khóa tay, cô liền vân dụng ngay lập tức. Lấy cánh tay trái đánh vào cánh tay của Kinh Hào, Kinh Hào lấy cánh tay còn lại để chột luôn cánh tay kia. Ngay lập tức cô xoay cánh tay phải rồi dùng bộ pháp nhãy lui ra ngoài.
Kinh Hào nhận ra ngay cô đang dùng Liên Hoa quyền và bộ pháp của Võ gia.
Anh nói:
-Liên Hoa quyền là ai dạy cô?
Cô đáp:
-Là Võ tiểu thư nhà các ngươi.
Cô giờ không biết Kinh Hào là anh trai Ngọc. Cứ tưởng anh là đệ tử Võ gia.
Cô nói:
-Nếu muốn bắt Ngọc tỷ tỷ đi về thành thân thì ngươi mau về đi.
Thấy cô ấy xưng “ Võ tỷ tỷ” Kinh Hào đoán có lẽ là bạn của Ngọc.
Anh nói:
-Cô là bạn của Ngọc nhi sao?
Chân đáp:
-Đúng vậy.
Thấy Kinh Hào lại gọi Võ Ngọc thân mật.
Cô hỏi:
-Ngươi là ai của tỷ ấy? Sao mà gọi tỷ ấy thân mật như vậy?
Kinh Hào:
-Ta là ca ca của nó.
Chân nghe vậy liền nhìn kỹ Kinh Hào thì thấy có nét giống Võ Ngọc.
Cô lại nói:
-Vậy huynh muốn bắt tỷ ấy về thành thân sao?
Kinh Hào:
-Ta cũng không muốn nhưng đâu còn cách nào khác.
Chân nói:
-Thế ta có cách thì sao?
Kinh Hào hỏi:
-Cách gì?
Chân ra hiệu cho mọi người đi hết.
Cô nói:
-Vào phòng khách bàn bạc nha.
Kinh Hào nghe vậy cũng ngi ngại, nhưng nghĩ Chân có ý tốt nên cũng đồng ý. Chân nói với đệ tử gọi Thành Dao cùng đến nói chuyện.
Cô nghĩ:
-Nếu có ca ca của tỷ ấy giúp thì đúng là quá tốt.
Võ Ngọc thì lúc này mới bước ra khỏi phòng. Việc đầu tiên là cô đến phòng của Thục Trình xem thử chàng đã khỏe chưa. Khi tới phòng cô gõ cửa nhưng gõ mấy lần chã có ai mở cửa.
Cô nghĩ:
-Sao không ai mở cửa, không lẽ huynh ấy cảm nặng không dậy được.
Cô lo lắng chả suy nghĩ mà mở cửa ra. Trong phòng chẵn có ai chỉ thấy chăn gối được xếp gọn gàng.
Nàng lại nghĩ:
-Đang bệnh mà huynh ấy đinh đi đâu chứ, phải đi tìm mới được.
Cô đi khắp trang để tìm. Cô hỏi thăm hạ nhân và đệ tử cũng chả ai biết. Cô lo lắng không yên. Cô chợt nghĩ nên tìm Tiểu Chân có lẽ biết. Cô thấy một nữ đệ tử liền đến hỏi là Chân đang ở đâu.
Nữ đệ tử trả lời:
-Sư phụ đang tiếp khách ở phòng khách.
Ngọc nói:
-Khách à? Là ai vậy?
Nữ đệ tử lắc đầu. Cô đành ra nhà khách để hỏi tìm Chân. Cô vừa đến trước cửa thì nghe tiếng cười “ Ha ha ha” rât to. Cô nghe tiếng cười cũng thấy quen lắm. Cô liền chạy vào phòng thì thấy Chân và Dao đang trò chuyện với anh mình.
Thấy Kinh Hào Ngọc vui lắm. Cô liền chạy ngay tới chỗ ca ca mình.
Cô hỏi:
-Ca ca sao huynh biết muội đang ở đây?
Kinh Hào liền kể lại chuyện hạ nhân thấy cô vào Thành gia trang.
Anh nói:
-Ta chỉ sợ muội gặp chuyện gì, nên mới đến tìm.
Ngọc hỏi:
-Cha bảo huynh đên bắt muội về chứ gì?
Kinh Hào rất thương Ngọc luôn đứng về phía cô. Đôi khi lại khó xữ khi đứng giữa cha và muội muội.
Anh nói:
-Không có, ca ca luôn ủng hộ muội mà.
Võ Ngọc nghe vậy rất vui mừng, cô từ nhỏ được ca ca thương yêu nên cô luôn xem ca ca mình là người tốt nhất.
Kinh Hào lúc này mới nhìn ra ngoài như là đang tìm ai.
Anh vừa nhìn vừa nói:
-Đâu rồi?
Ngọc chả hiểu gì.
Cô hỏi:
-Đâu cái gì chứ? Ca ca đang tìm gì vậy?
Kinh Hào:
-Thì muội phụ của ta chứ ai.
Đăng bởi | Anibus |
Thời gian | |
Lượt đọc | 27 |