Chạy mau
Tại đài Phồn Tinh, một thanh niên có dáng người cao ráo bước từ phía bên cạnh đến chỗ ngồi chính. Hắn mặc trường bào màu đen, viền tay áo được thêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng hình vân mây, trâm ngọc cố định mái tóc dài đen bóng. Chỉ một dáng hình thôi cũng toát lên vẻ ung dung cao quý, tựa như không thể với tới.
Thiên Phủ Tinh Quân mới nhậm chức, Hoa Giới, vội vàng bước tới nghênh đón: "Hôm nay là kỳ thi sơ khảo, ngươi không cần tham gia... Đột phá rồi sao?"
"Bất Nhượng Trần đã tu luyện đến tầng thứ năm." Thanh niên nói xong, bỗng nhận ra có ánh mắt khác thường, liền nghiêng đầu nhìn xuống đài Phồn Tinh.
Hắn có dung mạo cực kỳ tuấn tú, tựa như cây tùng xanh ngọc, giữa trán có một nốt chu sa, nhưng không hề có vẻ diễm lệ, mà bị bao phủ bởi vẻ lạnh lùng xa cách như sương giá.
"Sao vậy?" Hoa Giới nhìn theo hướng nhìn của thanh niên, chỉ thấy từng đám tu sĩ đang nhảy xuống phía dưới, liền không khỏi hỏi.
Ánh mắt kia xuất hiện đột ngột, biến mất cũng nhanh chóng.
Thanh niên quay đầu lại: "Không có việc gì."
...
"Nơi này hẳn là không gian Giới Tử." Bình Thanh Vân xuống trước, nhìn sơ qua, quay đầu nói với hai người phía sau.
Trường Ương vẫn còn đang hồi tưởng về thanh niên trên đài Phồn Tinh. Nàng tuyệt đối sẽ không quên dung mạo của vị Tinh Chủ trong giấc mơ, gần như giống hệt hắn.
Chỉ là... giữa trán của thanh niên trong mơ không có nốt ruồi đỏ.
Không phải cùng một người?
Trường Ương nhớ rõ đôi tay của người trong mơ, thon dài gầy guộc, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay trắng như sương, có thể nói là rất đẹp. Nàng thậm chí còn nhớ rõ cảm giác hai tay đan vào nhau.
Trong thoáng nhìn vừa rồi, nàng lại nhớ lại bàn tay buông thõng bên người của thanh niên trên đài Phồn Tinh, rõ ràng có thể hoàn toàn trùng khớp.
Bình Thanh Vân không nhận được hồi đáp, nhìn Trường Ương mặt không cảm xúc cứ đi thẳng về phía trước, ngạc nhiên hỏi Bạch Mi: "Nàng ấy làm sao vậy?"
Bạch Mi đang tò mò quan sát xung quanh, nghe vậy chỉ vào Trường Ương phía trước, rồi đưa tay ra làm động tác đẩy mạnh về phía trước, thành thật nói: "Như vậy, thì nàng sẽ như vậy."
Bình Thanh Vân: "..."
Như nào với như nào hả?
May mắn thay, không lâu sau, Trường Ương khôi phục lại trạng thái bình tĩnh ôn hòa như trước.
Toàn bộ không gian Giới Tử cực kỳ rộng lớn, núi non trùng điệp, rừng rậm nối liền nhau. Rõ ràng hàng ngàn người đã nhảy xuống trước sau trong chốc lát, nhưng sau khi đáp xuống lại không thấy được mấy người.
"Trường Ương, chúng ta nên đi theo hướng nào?" Bình Thanh Vân hoàn toàn không biết gì, Thiên Phủ Tinh Quân cũng không nói phải đi như thế nào.
Bạch Mi cũng quay đầu nhìn Trường Ương chằm chằm, chờ nàng lên tiếng.
Một người một sói cộng lại cũng không ra nổi nửa bộ não.
Trường Ương lại thấy không có gì lạ: "Đài Phồn Tinh nằm ở hướng Bắc quay mặt về hướng Nam, nếu muốn đến dưới chân đài Phồn Tinh, đương nhiên phải đi về hướng Bắc."
"Hướng Bắc!" Bạch Mi đấm một quyền vào lòng bàn tay, cúi đầu lao về phía trước.
"... Bên này." Trường Ương nắm lấy cổ áo của nàng ta, kéo Bạch Mi quay lại một hướng khác.
Đường đi về hướng Bắc không dễ dàng, không thể ngự kiếm phi hành, cỏ cây rậm rạp, nếu dùng súc địa thành thốn, tốc độ quá nhanh, lại dễ bị cỏ dại gai góc cứa vào người.
Vì vậy, Bình Thanh Vân liền giương linh khiên chắn phía trước để dễ dàng di chuyển.
Một lát sau, Bạch Mi phía sau hắn hơi nhếch mũi lên, nhìn vào đám cỏ dại phía trước: "Máu."
Bình Thanh Vân vội vàng dừng lại, làm tư thế sẵn sàng bỏ chạy nếu có gì không ổn.
"Ta đi xem sao." Trường Ương cầm kiếm vạch đám cỏ dại cao gần bằng nửa người dưới chân, lại đi về phía trước vài bước, quả nhiên nhìn thấy dưới gốc cây có vài mảnh vải vụn dính máu, nàng cúi người nhặt lên xem xét, "Là người của Nam Đẩu Trai."
Hôm nay, ngoại trừ một số ít yêu tu như Bạch Mi không thích mặc quần áo, những tu sĩ khác đều mặc đạo bào.
"Bị xé ra sao?" Bình Thanh Vân cũng lại gần xem xét.
"Không giống." Trường Ương nhìn mảnh vải vụn trên vỏ kiếm, giống như bị thứ gì đó ăn mòn hơn.
Bạch Mi nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nhe nanh sói, bản năng thú tính khiến vai và cổ nàng ta biến thành nửa người sói.
Bình Thanh Vân mơ hồ nghe thấy tiếng tru trầm quen thuộc, cùng Trường Ương quay đầu nhìn lại, liền thấy Bạch Mi gần như đã hóa thành một con sói khổng lồ, lao về phía bọn họ.
"Bạch Mi cô ..." Bình Thanh Vân kinh ngạc, nhất thời không biết nên né tránh hay nên ra tay.
Lúc này, Trường Ương lại dùng sức kéo hắn, đột ngột nhảy sang một bên.
Bạch Mi lao đến vị trí bọn họ vừa đứng, móng vuốt sói giơ cao, vồ mạnh xuống.
Bình Thanh Vân quay đầu nhìn lại, không khỏi rùng mình: trên thân cây không biết từ lúc nào đã ẩn nấp một con mãng xà khổng lồ màu nâu xám, hòa lẫn vào vỏ cây, há cái miệng rộng ngoác cắn về phía vị trí họ vừa đứng, nước dãi nhỏ xuống, cỏ dại lập tức bị ăn mòn.
Con mãng xà bị vuốt sói cào trúng, đau đớn, đầu rắn cong lên, đớp về phía Bạch Mi vừa đáp xuống đất.
"Keng ——"
Trường Ương rút kiếm, chém đứt thân cây, con mãng xà khổng lồ vốn đang bám trên thân cây mất đi điểm tựa, đột ngột nghiêng ngả, cả thân rắn đổ sập xuống đất.
Cùng lúc đó, Bạch Mi thừa thế nhảy lên lần nữa, hai vuốt chộp về phía cổ rắn.
Mãng xà khổng lồ màu nâu xám quay đầu, phun ra dòng nước dãi có tính ăn mòn, trúng vào vai trái của Bạch Mi, bộ lông màu xám vàng lập tức bị thối rữa như bị thiêu đốt, nàng ta không thèm nhìn lấy một cái, hai vuốt ghim chặt vào thân rắn, dùng sức cánh tay, mạnh mẽ quăng con mãng xà ra ngoài, đầu mãng xà đập mạnh vào thân cây.
Trường Ương thấy vậy, định nhảy lên hỗ trợ.
"Tiểu bối, ta khuyên các cô mau chóng chạy ra ngoài." Giọng nói của Xương Hóa đột nhiên vang lên, "Đây là mãng xà con, mãng xà trưởng thành nhất định ở gần đây."
Trường Ương nhìn chằm chằm con rắn khổng lồ dài gần hai trượng ở đằng xa, thế nào cũng không giống rắn con.
Lúc này, Bình Thanh Vân bên cạnh mồ hôi lạnh đầm đìa hét lên với nàng: "Trường Ương, ta có dự cảm không lành."
Trường Ương lập tức lao về phía Bình Thanh Vân, đồng thời quay đầu lại hét lớn: "Bạch Mi, đi!"
Bạch Mi gần như hoàn toàn hóa sói, cơ bắp chi trước gồng lên tích tụ sức mạnh, như tên đã lên dây, nghe thấy tiếng Trường Ương, nó phát ra tiếng gầm gừ bất mãn trong cổ họng, nhưng cuối cùng thói quen phối hợp tác chiến vẫn chiếm ưu thế, bỏ con mãng xà mà đi, đuổi theo bọn họ.
Ngay khoảnh khắc Bạch Mi quay người rời đi, trong rừng bỗng tối sầm lại.
Trường Ương quay đầu nhìn lại, mới phát hiện có một con mãng xà cực kỳ to lớn từ trên tán cây phía sau lao tới, di chuyển không một tiếng động, như mây đen ập đến.
So với nó, con mãng xà nâu xám trước đó quả thực là mãng xà con.
Ba người cắm đầu chạy thục mạng.
Con mãng xà trưởng thành kia luồn lách trong rừng cây, như đi trên đất bằng, chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
Bình Thanh Vân la oai oái: "Vừa rồi gia trì thất bại, ta đã biết đại sự không ổn!"
Trường Ương hiếm khi ngạc nhiên: "Gia trì của ngươi thật sự hữu dụng?"
Nàng luôn cho rằng cái gọi là gia trì của Bình Thanh Vân, hoàn toàn dựa vào vận may mù quáng.
"..." Trong lúc chạy trốn sinh tử, Bình Thanh Vân vẫn không quên biện minh cho mình, "Tuy cảnh giới của ta thấp kém, không thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng chỉ cần thi thuật gia trì thành công, thì đại diện cho việc cầu xin có hy vọng!"
Nói cách khác, gia trì thất bại thì đại diện cho việc sắp gặp xui xẻo.
Truyện Trường Ương (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | quytngot.senthom |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |