Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy tìm – Chương 11

Phiên bản Dịch · 774 chữ

- Nè…nè Hoàng Ngọc…dậy đi nào

Đang say giấc nồng bỗng nhiên bị một tên phá đám, tức giận tôi không thương tiếc tặng cho hắn ta một cái bạt tai rõ đau

Bàn tay truyền đến một cảm giác đau rát, các dây thần kinh bắt đầu hoạt động, đôi mắt từ từ mở lớn xem tên xấu số đó là ai

Và cái gì đến nó cũng đến, khuôn mặt nửa đỏ nửa đen của Cảnh Phong cùng đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn tôi chằm chặp, đại não ý thức được sắp có đại nạn xảy ra nên ra lệnh cho đôi chân mau chóng nhảy xuống giường và chạy thục mạng, tránh con quỷ đang khát máu đó

Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi vừa mới ngồi dậy chưa kịp co giò chạy thì bị một bàn tay thô bạo kéo lại, vứt tôi nằm lại chỗ cũ, bất ngờ cậu ta nằm đè lên người tôi ngăn cơ hội thoát thân

- Cậu định bỏ trốn sau khi cho tôi 1 cái bạt tai như thế này ư?

- Tôi…tôi…

Bỗng dưng nhìn khuôn mặt tuất tú được phóng đại trong tầm mắt, tôi nhận ra rằng tình trạng của chúng tôi đang cực kì mờ ám

- Cậu ngồi dậy đã rồi chúng ta nói…

- Không. Cậu xem tôi là thằng ngốc chắc, ngồi dậy để cậu chạy tiếp à?

- Không, tôi biết lỗi rồi mà, thả tôi ra đi mà – tôi dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn

- Tôi có thể tin cậu?

- Ưm. tất nhiên….

- Cậu đừng mơ nữa

- Vậy cậu muốn tôi làm gì đây?

Cậu ta im lặng một lúc…mắt thì cứ dán chặt vào mặt tôi làm nó như muốn bỏng rát

- Cậu nghĩ ra chưa? Tôi…ưm…ưm…

Không thể nói thêm nữa, miệng tôi đã bị khóa chặt bởi miệng cậu ta, bất ngờ bị tập kích, tôi đơ người ra. Trái tim như ngưng đập, đôi mắt mở to, đại não cũng đình chỉ hoạt động. Phải mất chừng 2, 3 phút sau, cơ thể mới bắt đầu hoạt động, tôi hung hăng đẩy cậu ta ra, ánh mắt ánh lên sự tức giận cức độ

- Cậu giám…tên khốn

- Chẳng phải lúc tối cậu không có phản ứng mà?

- đó là lúc đó tôi…- “chẳng lẽ nói là giả ngủ”

- Là cậu thế nào? là cậu đang giả ngủ nên mới như vậy àk?

- Tôi…sao cậu biết?

- Tôi biết từ lúc bước ra khỏi phòng kìa?

Mặt cậu ta lại tiếp tục cúi sát mặt tôi, khóe môi hiện lên một nụ cười tà mị nhưng đẹp đến mê hồn, tôi như bị thôi miên bởi ánh mắt của cậu ta, nhìn cậu ta chằm chằm không thôi

- Cậu đang nghĩ gì vậy? dậy đi, gà gáy bỏng cổ, chim kêu la liệt rồi mà vẫn còn ngủ, không phải cậu muốn thua trong ngày hội thể thao đó chứ – Nụ cười cậu ta còn tà mị hơn lúc nãy, nhìn tôi trêu chọc

- Tôi vội vàng bật dây khi nghe đến cái tên hội thể thao chết tiệt đó và

…Cốp…

- Á Á Á Á …- do luống cuống ngồi dậy, hai cái dầu cụng nhau vang lên tiếng kêu khô khốc, đón chào ngày mới hôm nay thật đặc biệt


mấy tuần trôi qua trong cảm giác ngọn lịm từ trái tim

- Cậu bắn đi… – Cảnh Phong đứng sau ra lệnh

- BẰNG…

- Tạm chấp nhận được rồi đấy

- hura…thật sao?

- Ừm…mà cậu đọc được bao nhiêu sách rồi?

- Cũng khoảng được 1 gian tủ rồi

- Thật sao, cũng nhanh đấy

- Đang khen tôi đúng không?

- Ừm thì gần một tháng mà cậu đọc được 10/350 quyển rồi thì không cần nói cũng biết cậu thua chắc trong hội thể thao sắp tới

- Cậu đúng là không có cấi gì tốit đẹp để nói về tôi mà

- hahahah…cậu nghĩ cậu có gì tốt đẹp

- Cậu…yaaa…đứng lại cho tôi

Vậy là trận chiến n + n lại diễn ra


- Nè…thả lỏng chút…sao người cậu cứng đờ vậy…chân khịu xuống chút…cậu có biết đứng không thì bảo

Cứ mỗi câu cậu ta nói là một thước giáng xuống cái thân thể đang muốn được siêu thoát của tôi


Ánh mặt trời ngày càng vàng hơn, đẹp hơn bao giờ hết khi ngày nào cũng được ngắm nhìn bọn họ viu vẻ cười đùa

Bạn đang đọc Truy tìm của Trần Thị Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.