Chương 1: chữa bệnh bị đần của chú huy
Chương 1: chữa bệnh bị đần của chú huy
(Bạn biết đấy giấc mơ khá kì lạ, đôi khi bạn sẽ gặp có những kí kí ức lạ với những người mà bạn chưa gặp ngoài đời,nhưng trong giấc mơ ấy đó lại là điều nhiễn duyên, dù chưa từng gặp như họ trong cuộc sống nhưng bạn lại cảm giác thân quen từ lâu và có một hôm tôi lại có một giấc mơ như vậy)
Theo tôi nhớ giấc mơ bắt đầu từ một hôm nọ, bắt đầu từ một khung cảnh rất quen thuộc ở chỗ làm của tôi, đó là sân của một trạm taxi nằm ở con đường trần hưng đạo, ngay quốc lộ 91
Khung cảnh ấy bắt từ phía sân trước là chỗ đậu xe của trạm taxi, tôi, cô 8, cô 5, cô 7 và chú Huy, trong đấy cô 7 theo kí ức lúc ấy là bà nội tôi, cô 8 là có vẽ là người trẻ nhất trong đám bà cô cafe đang tám chuyện này, nhìn mặt cô ấy có đã tứ tuần có vẻ bằng tuổi mẹ tôi, người còn lại là cô 5 là người mẹ của huy và tôi nhận ra chú ấy vì chú ấy thật sự có ngoài đời và là bà con xa với tôi
Nói về chú huy thì chỉ có là xuất sắc học rất giỏi, hồi còn nhỏ lâu lâu gặp chú ấy thì tôi luôn thấy chú ấy lúc nào cũng đọc một cuốn sách dày rất bất bình thường, và hiện tại tôi nghe nói chú ấy bây giờ là một bác sĩ rất giỏi ở bệnh viện huyện ở quê tôi
Nội tôi mấy tháng trước nhập viện cũng đã được chú ấy giúp đỡ rất nhiều, bà ấy thì rất thích chú và lúc nào cũng muốn thằng em tôi sao này lớn trở thành bác sĩ, nhưng thật sự khi bà nói câu ấy thì luôn nhìn tôi, lúc đó tôi có hơi thổ hẹn vì đã lười học và mê game suốt ngày
Trở lại câu chuyện của giấc mơ, khác với hình tượng chững chạc ngoài đời chú huy trong giấc mơ hôm ấy là một sự trầm mặc cuối đầu, trong suốt buổi trò chuyện mà tôi không nhớ rõ ấy mặt chú ra chỉ là một màu đen
"Này năm, tôi cho bà biết hôm nay tao mới nghe về một bà có lẽ sẽ chửa cho cái chứng bệnh đần của con mày đấy"
Mở đầu câu chuyện là bà 7 đó là người được cho là nội của tôi, nghe lời bà nội tôi nói cô 5 vui mừng không thôi, cô 8 thì có chút khó chịu, và tôi chỉ ngồi đó im lặng uốn ly cafe đã rót trà của mình
Hồi nhỏ tôi đã được giáo dục là xen vào chuyện của người lớn khi chưa được hỏi, bước vào mân cơm không được ăn trước vì phải chờ người lớn nhất nhà ăn rồi tôi mới được chạm đũa, mà còn nữa nếu cô chú và bạn bố mẹ ăn tiệc mở bàn nhậu dù cho có mời cũng phải từ chối khéo không được chung bàn với họ,...
Cho nên theo bảng năng lúc ấy tôi chỉ có thể im lặng vển tay lên nghe mấy bà nói chuyện
" này chị bảy tôi nghe nói bà ta pà một kẻ dị hợm lắm, với lại tiền công của mấy bà thầy đó không rẻ đâu, nói đâu đâu hay bà biết cháu ông * hay không nghe nói ông ta tán gia bại sản để giải ngải cho con đứa cháu của mình đó"
Nghe cô 8 nói cảnh báo, bà 7 được cho là bà nội tôi cười mỉm phẩy phẩy tay trước cô 8, thấy hành động của bà cô tám lộ vẻ không vui hm lạnh một phát
"Úi xờ, vậy bà không biết rồi người giải ngải cho gia đình ông * là do bà thầy tôi sắp giới hiệu cho cô 5 đây, nghe đâu là do con ông ta đi học ở Hà Hội quen với con nào ở tên tầy trên tây gì đấy?..."
Nói tới đó bà bảy phẩy tay ra hiệu cho cô 5 sáp lại gần bàn và thì thầm nói nhỏ, tôi cũng tì mò sát đầu vô thù thấy chú huy ở phía đối diện với gương mặt chỉ là một màu đen đã làm thứ gì đó mà tôi lúc ấy cảm thấy sợ hãi không còn muốn hóng chuyện nữa mà chỉ vển tay nghe được vài thứ
"Nghe nói lúc ấy nó làm người ta có bầu, không chịu trách nhiệm, nó đòi con người ta bỏ con, nói chứ con đó cũng ghê gớm lắm ấy chứ, nó đi chơi ngải, nghe đâu á nó giết con của thằng con của ông * rồi chơi ngải để yểm chết cả nhà của ổng,..."
Nói hết câu đó bà bảy cũng hết kiên kị liền nói với giọng bình thường khôn thèm nói với cái giọng giấu giấu, dím dím nữa.
"Tôi nói cho bà nghe này hôm ấy thằng con của ông ta bị ngải nhập ngơ ngác bỏ học đi về nhà, ông ta tưởng nó được nghĩ về thăm nhưnh té ra trường thông báo về là nó bỏ học không lí do và báo cho phụ huynh, nên mới có vụ ông ta dùng roi mây đánh chết sống nó, vụ ấy bà ** vợ ông ta can khóc quá trời hàng xóm phải báo công an xuống ổng mới chịu im xuống, mà kì lạ khi ông * đánh thằng con của ổng cũng không la một lời nó chỉ rên oe oe dùng ắnh mắt đầy gân máu trừng trừnh nhìn ông ta, Nhờ ơn là ông ta làm nghề đào mộ nên cũng có hơi mê tính nên liền nhận ra kỳ lạ, liền mời ông thầy campuchia về xem mới tóa hỏa ra là bị ngải nhập"
Nghe bà bảy nói bà tám cũng bất ngờ hít sâu, lúc này bà năm cũng tò mò quắc bà bảy hỏi
"Ê bà kể gì thấy ghê vậy, mà bà có kể là ngải gì không?"
"Có chứ"
Nghe bà bảy hỏi bà năm liền trả lời
"Ông thầy đó nói là ngải hài nhi, nghe đâu là con nhỏ đó nghiền đứa con của nó thành bột rồi cho thằng đó uống" (câu này là đúng trong giấc mơ đó mà tôi có thể nhớ được, còn phần ông * và thằng con ổng yểm ngải là do câu nói này mà tôi tưởng tượng ra thôi)
"Nghe đâu lúc đó ông thầy campuchia liền bỏ đi vì không giải được khuyên ông ta tìm người cao tay hơn, và ông ta cũng tìm được cai bà mà tôi giới hiệu cho bà . Ờ thì có lẽ giá hơi mắc bất quá giá cả chúng ta có thể kêu bà ta giảm một chút"
Nghe hết câu chuyện đó thì bỗng đang nắng trưa thì trời bổng xuất hiện màu đen, tôi đứng lên theo bản năng nhìn mây đen đang kéo tới xem có mưa hay không
Nhưng khi không cảm thấy cơn gió lạnh nào thổi qua thì nên cũng yên tâm, vì không có gió lạnh thì chắc mây sẽ sớm trôi đi và không có mưa, nghũ thế tôi liền quay ánh mắt trở lại bàn nước và trò chuyện của mấy bà cô, nhưng khi ấy tôi cảm thấy không còn ai ngồi trên ghế nữa ngoại trừ tôi và chú huy ra. Chú ấy lúc ấy rới giờ vẫn vậy ngồi trên chiếc ghế nhựa không nhích một ly nào không cử động tí nào, mặt chỉ là một gương mặt đen và đỉnh đầu chỉ là một mảnh chống rỗng không có tóc, trên đó có những đường chỉ khâu, đường như đã trải qua một cuộc phẫu thuật từ bao giờ
Còn tôi lúc ấy thấy cảnh đó chỉ liếc sơ qua chú ấy và cảm thấy nó rất bình thường,nhìn trước mắt hắn thấy các bà thím đang quay quanh một người đàn bà đang mặc chiếc áo bà ba, trên lưng đeo túi vãi được buột cố định lên vai, người quay quanh bà ta là bà 5 và bà 8, người còn lại là nội tôi, thật sự là nội tôi, còn người đàn bà mặc áo bà ba xuất hiện được 3 bà quay quanh gọi là thầy là bà 7 lúc nãy
Gương mặt của bà ta lúc đó chỉ là một gương mặt màu đen như chú huy, tuy nhìn không rõ như tôi có thể cảm nhận bà 7 lúc nãy và bà thầy cúng bây giờ là cùng một người, giờ nội tôi đã xuất hiện giờ bà bảy lúc nãy đã trở thành bà thầy cúng giới hiệu cho bà năm
Ngoài ra tên tay của bà ta đang cầm trên tay một chiếc hũ sành kính nắp, trong đấy chứa một chất lõng màu xanh lá cùng một cái não trắng xám đang được ngâm trong hũ sành ấy
"Hm, đừng lo não của cậu huy sẽ được tôi đưa về cúng tế, bảo đảm với bà năm đây sao khi lắp lại, thằng bé sẽ thông minh và sáng dạ hơn mấy đứa bạn cùng tuổi"
Bà năm lúc nàu gật đầu dạ dạ, đưa ra một phong thư chắn cho bà thầy âý, thấy vậy bà thầy cầm lá thư gật đầu hài lòng hướng bà năm nói
"Nói ra lụy đây cũng đã bớt giá cho nhà ngươi và chấp nhận tế lễ của mị, để giúp cậu huy đây trở lại bình thường, bất quá tiền nào của nấy ta muốn có người đem cái bình này vận chuyển đến chỗ của ra"
Nói xong bà thầy đó nhìn tôi, sao đó cổ của ba bà bác xoay 360° nhìn hắn mà không chớp mắt tí nào, nhìn thấy khoản khắc qủy dị ấy tôi cũng không thấy sợ và cho nó là bình thường
Bấy quá tôi lại cảm thấy phiền phức, tự hỏi sao tôi phải bưng giúp họ, nhưng tồi thấy nội nên tôi cũng gật đầu miễn cưỡng đồng ý
Thấy tôi gật đầu người đàn bà ấy đi tới đưa cho tôi cái hũ sành chứa não, rồi gỡ chiếc túi vải trên vai xuống. Rồi từ trong đó lấy ra một cái đầu rồng bằng giấy thân của nó chỉ có một sợ dây thừng luột cỡ nhỏ dài gần 3 mét
Tôi thấy bà ta sau khi lấy cái đầu rồng ra xong thì liền lấy ra hoàn loạt cái khăn vàng kích cỡ bằng khăn tắm , còn điều kì lạ hơn trên mỗi chiếc khăn ấy điều được viết hoàn loạt dòng chữ đen kì lạ ở hai mặt khăn, tôi dã rùn mình nhớ lại khi lấy ra trên mỗi mặt trên những chiếc khăn ấy, điều được viết lên những kí tự kỳ lạ đúng bốn dòng bao phủ một mặt của những chiếc khăn vàng mà bà tay lấy ra
Tôi nhớ lúc ấy mình đã thấy bà ta buộc những chiếc khăn đó vào sợ dây thừng 3m và tạo ra một con rồng, đầu giấy mình khăn,làm xong bà ta dùng một dây câu ra và dùng móc câu của dây câu ấy móc vào lưỡi giấy của con rồng rồi gật đầu hài lòng dặn dò hắn
"Này nhóc khi đi theo đừng nhìn về phía khác chỉ ngưới đầu nhìn đuôi rồng và đi theo nó, nếu cảnh vật xung quanh thay đổi và nếu có gai gọi ngươi thì nhất quyết không trả lời, không quay đầu chỉ nhìn đuôi rồng mà đi"
Dặn hắn như thế bà ta iền cầm đi theo về phía trước cầm theo móc câu biến mất vào trong dòng người phía trước, tôi nhìn thấy cảnh có rất nhiều người đủ kiểu ăn mặc nhưng nhớ lại thì hắn nhìn thấy dòng người ấy giống nhau ở một điểm quần áo mà họ mặc điều có màu trắng
Lúc ấy khung cảnh thay đổi, xuất trước mắt hắn là một con phố nhỏ sầm uất người đi lại vào ban đêm, 2 bên con đường là những tòa nhà lớn màu đen sừn sữn hai bên con đường, án đèn đường lại là những chiếc đèn giấy pháp ra. Ánh sáng trắng tinh nhợt nhạt không đáng để đủ chiếu sáng một góc bên lề dường, bất quá con đường bây giờ rất đông người qua lại trong rất vui chứ không cho tôi có cảm giác tịt mịt nào hết
Tôi đã Ôm chiếc hũ đi như đã quên nó nằm trong lòng mình, dù vậy tôi vẫn nghe lời bà thầy đó nói đi theo đuôi của con rồng giấy đang lơ lững trong bầu trời đen, chiếc đuôi nó đu theo gió cùng thân hình treo đầy vải trắng có những dòng chữ đen rất đẹp lơ lững trong bầu trời
Bất quá lúc ấy tôi đã cảm thấy gì đó kì quặc, lí trí của tôi không cho cảm thấy là bình thường nữa, vì tôi nghĩ bây giờ là tôi đang mơ, giữ suy nghĩ kì quặc đó tôi có ý nghĩ là muốn thức dậy
Nhưng lúc ấy đột nhiên có một cảnh tượng bất ngờ xảy ra con rồng giấy đang lơ lững trên không đột nhiên đứt làm hai làm tôi cảm thấy hoan man và muốn nắm buột nó lại, thì bụp một phát tôi nghe thấy ai đó đang bật đèn
Nhưng tôi nhìn lại khung cảnh đã thay đổi một nữa, tôi đã xuật hiện trong một khung cảnh ở một dãy nhà trọ nhỏ, tôi lúc đó hoan man và biết dãy nhà trọ này, đấy là phòng trọ mà gia đình tôi ở tạm khi nhà tôi xây mới.
Lúc tôi cảm thấy khó chịu và muốn tỉnh lại như lại không tỉnh được vì tôi biết là mình đang mơ,thì đột nhiên có một tiếng của một người đàn ông quát
"Mày đưa tao cái hũ đó đây"
Tôi nghe tiếng của ông chú quát lên liền giật mình,nhìn thấy ông chú trung niên gầy gò trong sắc mặt vàng như đất, trong ông chú ấy giống như có bệnh vậy, tôi nhìn ván vẻ của ông chú đó đang cầm con dao trên tay thù khá là sợ hãi, giờ đây tâm chí của tôi phân ra 2 cực, giữ chặt cái hũ tới khi bà kia xuất hiện giúp hắn, còn phần còn lại thì xem tất cả là mơ và tỉnh lại
Tôi bình tỉnh và tôi sợ hãi, trong cơn mơ đó ông chú kia đi tới giật lấy chiếc hũ sành trong sự ngơ ngác của tôi, ông chú đó cầm chiếc hũ sành có chứa thứ gọi là não của chú huy đập vỡ nó và dẫm cái thứ thịt trắng ấy thành đống thịt vụn
Thấy cảnh ấy tôi liền ngỡ ngàn chớp mắt một phát, trong vô thức gương mặt của ông chú đó hiện trong đầu tôi, mặt dù người đàn ông trước mắt chỉ có gương mặt màu tối thui không nhận rõ diện mạo
Năm đó chính là tháng thứ nhất mở phong tỏa chỉ thị 17 người dâ có thể ra đường sau nhiều tháng phong rỏa vì đại dịch, tháng đó trời mưa nhà tôi bị dột nên mẹ đã quyết định sửa và đập xây mới một phần nhà cửa để đón tết luôn
Ngày đó gia đình chúng tôi đã thuê 2 phòng trọ để đồ cũng như ở lại mấy tháng chờ ngôi nhà sửa xong, ở đó cuối dãy phòng trọ đối diện có hai vợ chồng ông chú chuyên thu mua phế liệu thuê ở đó, năm ấy hình như tôi cuối cấp thì phải, lúc gần ra trường ông chú tôi kêu đi thi bằng lái và tôi đồng ý, đăng kí khóa và học xong
Thì ông thầy kêu tuần sau thi nhớ test đem giấy xác nhận không nhiễm biệnh không, và tuần sau tôi test và bị dính rồi tự cách ly ở nhà
Mà thời điểm đó nói thế chứ tự cách ly ở nhà chỉ là thủ tục, lúc ấy tôi cũng khỏe như trâu không có triệu chứng gì của bệnh cả, bất quả ra ngoài cũng đem khẩu trang theo tới tận 2 lớp,và trong thời điểm ấy ông chú ở phòng kế bênh hình như đã bị dính và có triệu chứng trở nặng
Ông chú ấy han mệt và thở phì phò ghê lắm,lúc đó vợ chú ta đi mua cũng không có ở nhà, thấy vậy mẹ tôi cho chú ta thuốc hạ sốt sau khi khỏe một chút kêu chú ta đi ra phòng khám tư nhân chít thuốc cho mau khỏi bệnh
Tuy nhiên gần chiều chú ta cũng không khuyên giảm, vợ của chú ta cũng về trăm sóc như lại càng nặng thêm, vì nhà của chú chỉ có xe đạp với vợ chú ấy cũng than là không chở nổi chú ta thế là mẹ tôi kêu chở chú ta đi
Bạn biết không lúc ấy tôi cũng sợ bị lây, với lại chú ta đổ mồ hôi quá nhiều làm tôi hơi ái ngại, mà mẹ tôi nhiều chuyện nói tôi mấy hôm nay tôi đi test bị dính bệnh, nên mấy ông bà của dãy nhà trọ đó điều hướng tôi kêu chở ông chú đó đi, thể là tôi phải chở ông ta đi trong sự khó chịu và miễn cưỡng
Và 1 năm sau khi nhà tôi hoàn thành, trong một bữa ăn mẹ tôi kẻ là có nhớ ông chú hôm ấy mà tôi chở đi chít thuốc ở phòng trọ hay không.
Tôi nói có và không nhớ mặt, mẹ tôi kể chú ta giết người và đang bị cảnh sát tìm, nghe thế tôi bất ngờ cũng như tò mò hỏi, mẹ tôi cũng trả lời là 2 vợ chồng kế bênh nói chú nhậu chùa, ăn bám vợ suốt ngày làm biếng không làm gì bắt vợ nuôi, nghe thế chú ta tức giận và cả hai bên có xích mít, và trong cuộc dằn co ấy ông chú say rựơu phòng bênh vun dao cắt vào đùi chú ta, trong cơn tức giận và hoản loạn chú ta liền cướp lấy cây dao của người đàn ông say rượu đập liên hồi vào đầu ông chú kia khiến ông ta chấn thương sọ não chết trong bệnh viện sau vài ngài điều trị
Và khi nhớ lại người đàn ông mặt đen đang cầm dao trước mắt là ông chú đó, nhưng chỉ trong cái chớp mắt của tôi ông chú đó đã biết mất thay vào đó là bà già thầy cúng xuất hiện trước mắt tôi, bà ta phát ra một giọng nhìn rất gần chỉ là cách một ánh mắt nhưng nó lại vang giọng từ rất xa tới vậy
Bà ta cười ha hả nói
"Ngươi đã vi phạm khuế ước đã ký kết với ta và đã để mất vật mà ta bàn giao nằm trong khuế ước đó, bây giờ ngươi nợ ta 7tỷ"
Nghe lời nói của bà ta tôi giật mình tỉnh lại hết cả hồn và bị chật gót chân
Truyện Truyện Kỳ Lạ Về Giấc Mơ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Saiya_yuuki |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |