Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự cường thế của nhất tỷ 2

Phiên bản Dịch · 1182 chữ

Vì phải nộp tiền cho đài truyền hình, nên Trương Thần giao quyền đặt tên chương trình cho Vương Bác Văn.

Nhưng nhìn tình hình của Vương Bác Văn, Lưu Bỉnh Vinh đã đưa ra mức phí rất cao cho ông ta, đương nhiên là có quy định, Phó đài trưởng có thể điều chỉnh trong một phạm vi nhất định, ông ta có quyền này, nhưng chắc chắn là trong phạm vi quyền hạn của mình, ông ta đã thu của Vương Bác Văn mức phí sản xuất cao nhất, cho dù Vương Bác Văn có kiện cáo cũng vô ích, một câu “đều làm theo quy định làm việc” là có thể chặn họng ông ta rồi.

Nghe đến Lưu Bỉnh Vinh, nghĩ đến một số chuyện của ông ta, Trần Húc Nhiễm cũng nhíu mày tỏ vẻ chán ghét.

Lại cầm tờ rơi của Trương Thần xem, nhìn y: "Những thứ này đều do cháu lên kế hoạch sao?"

"Hơ, thấy con trai nuôi của tôi chưa. Tuy thành tích học tập không ra sao, nhưng mấy khoản này nó là thiên tài!" Vương Bác Văn vội vàng khoe khoang, "Những ý tưởng này, ngay cả tôi cũng rất kinh ngạc. Nó còn diễn giải lại cho tôi một lần. Lúc trước tôi nói xem qua, đây là xem qua thật sự."

Trần Húc Nhiễm che miệng cười, nhìn Trương Thần, gật đầu cùng y: "Đứa trẻ này thật đáng yêu."

Vương Thước Vĩ gõ bàn, giọng nặng nề: "Lão Vương, con trai ruột của bố ở đây này."

Trần Húc Nhiễm cũng giơ ngón tay cái với hắn: "Vĩ Vĩ, cháu cũng đừng để ý, ít nhất cháu có người bạn như vậy. Giống như Uông Luân ấy."

Vương Thước Vĩ và Vương Bác Văn đều quay đầu: "Uông Luân thì sao?"

"Nương nhờ Lý Bạch cũng lưu danh thiên cổ đấy thôi!"

"Này!" Vương Thước Vĩ lớn tiếng.

Vương Bác Văn và Trần Húc Nhiễm đều cười.

Trương Thần cảm thấy Trần Húc Nhiễm thật sự rất lợi hại, là một MC nổi tiếng của đài truyền hình, nhưng lại không hề coi y như một đứa trẻ bình thường, điểm này khá giống Vương Bác Văn, có lẽ cũng bởi vì cô từng là nhân viên phục vụ khách sạn, nên cô không coi thường bất kỳ ai.

Nghĩ một lúc, Trần Húc Nhiễm lại nói rõ ràng: "Thầy Vương, Trương Thần, Vĩ Vĩ, mọi người thấy thế này được không, tôi làm MC cho các cậu nhé?"

Trương Thần, Vương Bác Văn, Vương Thước Vĩ ba người đều nhìn cô.

Vương Bác Văn vội vàng xua tay: "Ôi thôi thôi, chúng tôi chỉ làm nhỏ thôi, tôi không mời nổi cô đâu!"

"Mời với chả không mời, thầy đã từng giúp đỡ tôi, tôi làm MC miễn phí cho mọi người! Thôi nào, bây giờ thầy đang rất cần người mà! Còn nữa..." Trần Húc Nhiễm nói: "Việc đặt tên chương trình của thầy tôi cũng có thể giúp thầy giải quyết, gần đây có một công ty bất động sản, mấy hôm trước còn đang tìm kênh, chuẩn bị quảng cáo cho khu nhà mới của họ, tôi thấy, họ có thể bỏ ra hai trăm nghìn tệ. Số tiền này không thành vấn đề."

Trương Thần suýt sặc.

Thầm nghĩ, đây là thực lực của MC số một đài truyền hình Dung Thành sao! Nhẹ nhàng bâng quơ đã giải quyết được vấn đề lớn của Vương Bác Văn. Thậm chí nguồn lực trong tay cô còn rất mạnh.

Nếu có hai trăm nghìn tệ tiền đặt tên chương trình, Vương Bác Văn đúng là hời to, không biết bao nhiêu người ghen tị.

Đương nhiên, dù có ghen tị với số tiền này đến đâu, Trương Thần cũng biết đó là của bố nuôi, Vương Bác Văn phụ trách toàn bộ việc vận hành chương trình, các khâu khác, y nhiều nhất chỉ lên kế hoạch và giúp đỡ một chút trong việc tuyên truyền.

Bốn người ngồi ăn cơm, Trần Húc Nhiễm còn rót bia cho Vương Bác Văn, cụng ly với ông ta.

Vương Bác Văn một lúc sau mới đặt ly xuống, nói: "Tập đoàn bất động sản đó, người ta là hướng đến cô mới đưa ra nhiều tiền như vậy chứ."

Trần Húc Nhiễm mỉm cười.

Vương Thước Vĩ và Trương Thần nhìn nhau, thầm nghĩ hai người có nên xuất hiện ở đây không?

Ngày hôm sau, Trương Thần nhận 2000 tệ tiền tuyên truyền từ Vương Bác Văn, ở giữa quảng trường nhận tờ rơi vừa được in xong từ xưởng in, được chở đến bằng xe ba gác.

Đội tuyên truyền hôm qua hôm nay đến đúng giờ, thật đúng là, còn đúng giờ hơn cả quân đội. Mà nói đi cũng phải nói lại, biết đâu hồi trẻ họ cũng từng cầm súng, ra chiến trường, các bà cụ giơ tay lên thôi cũng bắn chuẩn hơn bạn.

Ngay cả Trương Thần cũng bị nhiệt tình và tinh thần trách nhiệm của những ông bà lão đã nghỉ hưu này làm cảm động.

Chỉ cần có mục tiêu sống, họ có thể dậy sớm đi xe buýt băng qua cả thành phố để đến chợ rau rẻ hơn vài hào, dù chỉ mua vài quả dưa chuột, cũng đều là trở về với đầy ắp niềm vui, nở nụ cười hạnh phúc.

Tương lai người trẻ làm việc quần quật như trâu ngựa, ngược lại những ông bà lão về hưu lại nhàn nhã hưởng thụ, nghe cũng có lý. Giống như đám người vác súng ống hạng sang đi săn chim bên bờ lau sậy toàn là các tay lão luyện, pháp sư tập sự nào có cửa chen chân vào, dám so bì với dàn súng khủng của họ?

Có thêm hai nghìn quân tiếp viện, Trương Thần và Vương Thước Vĩ càng thêm tự tin, giao xấp tờ rơi còn nóng hổi cho đội tuyên truyền hừng hực khí thế toàn các cụ già, tối đến thanh toán tiền công.

Phương pháp này được áp dụng cho những ngày sau.

Ngày thứ tư, cũng là ngày cuối cùng các trường học ở Dung Thành đón học sinh trở lại, đồng thời cũng là ngày cao điểm, sau hôm nay sẽ bắt đầu nghỉ đông.

Sáng sớm, sau khi chia tay đội tuyên truyền, Trương Thần và Vương Thước Vĩ đến trường Dục Đức nhận bảng điểm và tham dự lễ trao thưởng cho kỳ thi khảo sát.

====

Mọi người bình tĩnh đừng nóng vội, câu chuyện giống như cài cúc áo, từng nút từng nút cài vào, chỉ khi cài những nút cơ bản rồi thì sau này mới có nhiều tình tiết hấp dẫn và điểm nhấn.

Còn về vấn đề nữ chính, câu chuyện mới bắt đầu, sao có thể đoán trước được kết cục...

Tôi sẽ cố gắng mang đến cho mọi người một câu chuyện hay. Tóm lại, xin ngọc phiếu, xin theo dõi!

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Thời Đại (Bản Dịch) của Áo nhĩ lương khảo tầm ngư bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi truyenlichsu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.