Chờ một người (hạ)!
Chương26:
Tôn Tượng đi theo Du đại tiểu thư tiến vào khu nhà cấp cao của Du gia ở vùng ngoại ô Tân Hải. Các phú ông ở thành phố hiện đại yêu thích học làm sang, đem tòa nhà an trí trong rừng rậm phong cảnh tươi đẹp.
Nhưng mà so với các phú hào khác, Du gia này có chút khác nhau. Các phú hào khác đều là "Nhà trong rừng rậm", mà Du gia thì là "Rừng rậm trong nhà". Có thể thấy được khác biệt hơn hơn rất nhiều.
Không chỉ có rừng rậm, còn có núi có sông.
Nơi ở của Tôn Ngọc Lan, ngay tại một tòa nhà nhỏ hai tầng chỗ núi nhỏ giữa sườn núi. Sau khi bà cụ về hưu, liền đến nơi này, không còn tiếp tục giao lưu ngoại giới. Nguyên bản ở bên cạnh tòa nhà nhỏ còn xây một chỗ bệnh viện tạm thời, phối trí thiết bị chữa bệnh hoàn mỹ cùng đoàn đội y sư kinh nghiệm phong phú.
Những thứ này, đều là vì phục vụ sức khỏe của một mình Tôn Ngọc Lan. Nhưng là bà cụ tựa hồ cũng không có yêu quý sinh mệnh của mình như vậy, ngược lại tìm cái lý do, đem các bác sĩ đuổi hết đi.
Tôn Tượng ngồi xe Du Tiếu Nguyệt, chậm rãi chạy đến dưới tòa nhà. Trên đường đi, Tôn Tượng chú ý tới toàn bộ khung cảnh xung quanh nơi đây của Du gia, ba bước một là lại có một trạm canh gác, toàn bộ khu vực đề phòng sâm nghiêm. Có một chút là lực lượng bảo an của tập đoàn Lục Hợp mình, có một chút mang theo phong cách quân đội, thậm chí còn có một ít người mang khuôn mặt phương Tây.
Xem ra tình cảnh của Tôn Ngọc Lan tương đối tế nhị.
Đang lúc đến gần mục đích, một trạm cửa ải cuối cùng cản xe Du Tiếu Nguyệt lại. Một ánh mắt của người trung niên lạnh lùng nhìn lướt qua Du Tiếu Nguyệt, sau đó nhìn chằm chằm vào Tôn Tượng ở ghế lái phụ nửa ngày. Tôn Tượng mỉm cười hướng hắn gật gật đầu.
Hắn trầm mặc một lát, phất phất tay, ra hiệu cho qua. Xem ra nếu như không phải đi theo Du Tiếu Nguyệt, Tôn Tượng nghĩ trà trộn vào sẽ là phải hao phí chút công phu.
Đây là một tòa nhà hai tầng kiểu phương Tây cũ, phía dưới là phòng khách thông với sân, phía trên là hai gian phòng ngủ, ngoài phòng ngủ còn có một cái ban công nho nhỏ, trồng đầy hoa hồng. Kiến trúc phong cách dạng này, hiện tại đã rất hiếm chỗ có. Nhưng ở Hoa Quốc hơn trăm năm trước, tòa nhà dạng này, là dinh thự phổ biến của các quý nhân quan to.
Tôn Tượng bước chân lên cầu thang chật hẹp, tấm ván gỗ cầu thang phát ra tiếng vang kẹt kẹt. Ngón tay của hắn lướt qua những bức tường gạch lốm đốm, bên trên cửa sổ còn được chạm khắc, lờ mờ có thể nhìn thấy là do những nét vẽ của hài tử tinh nghịch năm đó lưu lại.
Đây là nhà của hắn, nơi hắn đã từng mơ ước.
Du Tiếu Nguyệt đi ở phía trước nhìn thấy Tôn Tượng vẫn ở lại đằng sau, từng bước tập tễnh, còn tưởng rằng hắn bị cầu thang chật hẹp gây khó khăn, không khỏi nhỏ giọng xin lỗi:
"Thật có lỗi a, đây là chỗ ở của bà ngoại tôi, vẫn là kiến trúc của thế kỷ trước, cho nên cầu thang hơi chật hẹp và dốc."
"Ban đầu tòa nhà này không phải ở đây đúng không?"Tôn Tượng trầm giọng hỏi.
Du Tiếu Nguyệt có chút kinh ngạc, đáp: "Xem ra Tôn tiên sinh cũng có chút hiểu rõ về kiến trúc. Lúc đầu nhà này ở trung tâm thành phố, mười mấy năm trước thương nghiệp khai phá, lúc đầu chuẩn bị dỡ bỏ. Về sau bà nội bỏ ra một khoản tiền thật lớn, đem cả tòa nhà này kéo đến đây. Lúc ấy chuyện này lan ra ngoài, còn rất nhiều người không hiểu, cảm thấy bà nội là đang khoe của."
Nói đến đây, Du Tiếu Nguyệt vẫn còn có chút không thoải mái, nàng không muốn có người nói bà nội nàng không tốt.
Tôn Tượng nói: "Chim bay nhớ cố lâm, cá trong chậu nhớ ao sâu, thú còn luyến cũ, người cũng là như vậy."
Du Tiếu Nguyệt quay người lại, nghiêng đầu một chút, nói: "Nhưng tôi cảm thấy bà nội cũng không chỉ là luyến cũ, tôi cảm thấy, nàng giống như là đang chờ người nào. Nàng đem phòng ở mang theo, là sợ phòng ở bị phá hủy, người kia liền không tìm được nàng. Ai, cũng không biết cái tên không có lương tâm nào để bà nội chờ lâu như vậy."
Du Tiếu Nguyệt còn muốn nói nhiều cái gì, không nghĩ tới Tôn Tượng lạnh lùng quăng nàng một câu: "Cô có thể ngậm miệng!"
Nữ hài tử bị khí thế của Tôn đại chưởng môn bức bách, dọa đến lui lại hai bước, kém chút ngã sấp xuống. Nàng một trận tức giận, nghĩ thầm người này làm sao không hiểu chuyện nổi giận lên, ta có làm gì sai sao.
Còn có, làm sao lập tức trở nên đáng sợ như vậy a, hù chết bảo bảo!
Nàng quả nhiên không nói thêm gì nữa, bĩu môi đem Tôn Tượng dẫn tới cửa gian phòng. Trong cách cửa truyền đến âm thanh ồn ào, nguyên lai có người tới trước một bước.
~~~~~~~~~~~~
Du Hưng Văn là con trai độc nhất Tôn Ngọc Lan, hiện tại mẫu thân về hưu, cũng liền thuận lý trở thành chủ tịch tập đoàn năng lượng Lục Hợp.
Năm nay hắn đã ba mươi tuổi, chính là giai đoạn trẻ trung khoẻ mạnh. Đáng tiếc tài năng của hắn tương đối có hạn, không nói quản lý một tập đoàn khổng lồ như Lục Hợp, dù là cho hắn kinh doanh một cửa hàng trà sữa bên đường, đều quá mức làm khó trí thông minh của hắn.
Đăng bởi | gietkochet |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |