Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập Diện Mai Phục!

Phiên bản Dịch · 1023 chữ

Chương3:

   Boong boong boong! Boong boong boong!

   Tiếng đàn vội vàng lẫn lộn đã không còn lười biếng rong chơi trong ý cảnh, ở giữa hai tai đều là đao quang kiếm ảnh sát phạt. Đội trưởng nhìn thấy, Man tộc kỵ binh như như hồng thủy bao phủ đội quân chống cự, sau đó càn quét cả một cái thế giới phồn hoa ở phía sau đội quân.

   Bọn họ xuyên qua chiến trường đổ nốt, đi vào một chỗ vách núi, dưới vách là biển cả. Dưới bầu trời là mưa, trên mặt biển dâng lên sương mù.

   Đỉnh núi, một hài đồng bảy tám tuổi, ánh mắt ngây thơ, một vị quan viên mặc áo đỏ quỳ xuống, nói với hắn:

  "Tiên Hoàng đã chịu nhục quá nhiều, bệ hạ không thể làm như vậy!"

   Nói xong, hắn ôm hài đồng, thả người nhảy vào biển cả.

   Đội trưởng đứng tại vách đá nhìn xuống phía dưới, chỉ có sóng cả lăn lộn đang va vào dải đá ngầm màu đen mãi mãi không có thay đổi.

   Tiếng đàn càng thêm vội vàng.

   Ánh lửa!

   Anh lửa cao vút xuyên thấu đêm tối!

   Một người phụ thân cực kỳ bi thương, cầm kiếm thét dài:

   Cớ sao sinh ra ở đế vương gia!

   Hắn vậy mà tự tay chém giết nữ nhi yêu mến nhất của mình.

   Hắn vứt kiếm xuống, hồn bay phách lạc đi ra Thái Miếu.

   Nơi này đã từng là trung tâm của một đế quốc huy hoàng, bây giờ lại đang ầm ầm sụp đổ trong ngọn lửa hỗn loạn.

   Những tòa kiến trúc trong bức họa Chu Lương dần dần bị đốt thành tro tàn.

   Cung nữ cùng thái giám kêu khóc chạy tứ tán, nhóm đội viên đặc chiến bị bầy người lôi cuốn lấy, bất tri bất giác đi vào phía trên một tòa núi nhỏ.

   Bọn họ nhìn thấy nam nhân trung niên vừa rồi, đã cô độc treo cổ xiêu vẹo trên một cái cây.

  "Đội trưởng, tôi đi không được rồi."

   Một đội viên bỗng nhiên quỳ gối xuống đất, bàn tay liều chết chống trên mặt đất, xương cốt gào thét phát ra gánh nặng không chịu nổi.

   Nguyên lai, những ảo giác này cũng không phải vẻn vẹn chỉ là ảo giác, những thống khổ kia, phẫn nộ cùng bi thương, cũng không có tiêu tán như vậy, mà là một mực xoay quanh trên không trung phiến đại địa này, như sức nặng thiên quân đặt ở trên vai những kẻ lưu lạc này.

   Không có người nào có thể gánh vác vật nặng nề như vậy tiến lên, chỉ sợ đại địa dưới chân mới có thể chịu đựng được hết thảy.

   Các đội viên bị đè sập trên mặt đất, khuôn mặt vùi sâu vào bụi đất, chỉ còn lại một mình đội trưởng cắn răng kiên trì.

   Hắn nhìn thấy một thành thị sau loạn chiến, trong thành chồng chất thi thể, tay chân gối lên nhau, máu chảy vào trong nước, hóa thành màu sắc sặc sỡ, hồ nước đều bị thi thể lấp đầy. Hắn tập tễnh bò qua một con hẻm nhỏ, trong ngõ hẻm cũng chồng chất thi thể, che đậy bầu trời.

   Đội trưởng đã dùng hết khí lực, hắn nhập vào trong đống xác chết, hai mắt sắp nhắm lại.

   Một tiếng hài nhi khóc nỉ non, đánh thức hắn.

   Ảo cảnh đột nhiên biến thành một mảng lớn trống không, vô số cảnh tượng đột nhiên trôi qua. Chiến hạm khổng lồ, hỏa lực oanh minh, đám người cuồng nhiệt, trên mặt đất mọc lên các tòa nhà cao tầng.

   Thời gian trôi qua nhanh, đội trưởng thậm chí nhận ra rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.

   Cuối cùng, hắn thuận theo tiếng đàn, đi tới một cái thế giới băng thiên tuyết địa.

   Gió lạnh như đao, tuyết bay vạn dặm.

   Trong thế giới trời đông giá rét, không thấy chim muông, giữa thiên địa chỉ có tiếng đàn cổ phác quanh quẩn. Giữa sông lớn đóng băng, những tảng băng tan vỡ va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ đùng bén nhọn, tựa hồ trở thành lời chú giải duy nhất cho tiếng đàn này.

   Bờ sông, hai gốc cây khô rũ xuống tảng băng. Dưới cây, trên bàn đà, một nam tử ngồi quỳ chân đánh đàn. Áo của hắn đơn giản, không nhuốm bụi trần. Hắn nhắm mắt lại, khuôn mặt hắn còn quá trẻ.

   Tranh! Tranh! Tranh!

   Một khúc Thập Diện Mai Phục, đã gần đến hồi cuối. Nam tử đánh đàn mở to mắt, ánh mắt của hắn không vui không buồn, nhìn về phía khách nhân không mời mà tới.

   Đội trưởng dùng hết lực lượng cuối cùng hỏi: "Cậu là ai?"

  "Tại hạ Tôn Tượng, đạo hiệu Linh Khư."

   Hai tay Tôn Tượng đặt trên cổ cầm, sắc mặt âm trầm, cơ hồ muốn chảy nước.

   Hắn bế quan gần một năm, bỗng nhiên bị mấy tên đặc công xâm nhập tâm cảnh của mình, đương nhiên tâm tình rất kém cỏi.

   Đầu bậc thang bên ngoài đại sảnh, truyền đến thanh âm xì xào bàn tán, không biết lúc nào, hầu gái cùng đầu bếp đã ở nơi đó. Thực lực bọn họ có hạn, chỉ ngăn lại hai đội đặc công, quấy rầy sư phụ thanh tu, thực sự tội đáng chết vạn lần.

   Bởi vậy hai người thò đầu ra nhìn, không dám tự tiện tiến đến.

   Tôn Tượng một tay nâng trán.

  "Vào đi."

   Hai người đi đến, khi hầu gái đi ngang qua mấy thi thể của các đội viên đặc chiến đã bỏ mình, liếc qua, nghĩ thầm: Gan thật mập a!

   Lúc Tôn Tượng bế quan sẽ mở ra tâm cảnh của mình, đồng thời treo những bức tranh cổ đại kia tiến hành câu thông. Người ngộ nhập trong đó, tâm linh sẽ tiếp nhận áp lực giống như Tôn Tượng.

   Đối với phàm nhân mà nói, áp lực như vậy căn bản chính là một con đường chết.

Bạn đang đọc Tu Chân Giả Cuối Cùng Tại Địa Cầu của Meo Thần Trảo Trảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gietkochet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.