Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà máy bỏ hoang!

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Chương37:

   Triệu Cương thấy Tôn Tượng nhắm nghiền hai mắt, còn coi là hiệu quả của thuốc chưa hết, liền bê một thùng nước lên, chuẩn bị dội vào người Tôn Tượng.

   Một tiểu đệ hỏi: "Lão đại, không đợi Kim Ngôn thiếu gia sao?"

   Triệu Cương thuận tay cho hắn một cái tát, dọa nói: "Tiểu tử ngươi biết cái gì, Kim Ngôn thiếu gia là người có văn hóa. Chúng ta cứ hảo hảo chiêu đãi tiểu tử này trước, chờ khi ngạo khí của hắn tiêu tan hết, chúng ta sẽ gọi Kim Ngôn thiếu gia đến, bởi vì miệng lưỡi của tiểu tử này rất hỗn, nếu như bây giờ Kim Ngôn thiếu gia bị hắn dọa sợ, vậy chẳng phải là chúng ta vô năng sao."

   Các tiểu đệ nghe Triệu Cương giảng đạo lý, hiểu ra, thầm nghĩ lão đại chính là lão đại, cách đối nhân xử thế quả thật chu đáo đến từng cọng lông.

   Tôn Tượng giật nảy mình, tranh thủ thời gian mở to mắt, lên tiếng ngăn cản nói: "Hảo hảo, ta tỉnh rồi, ngươi buông thùng nước xuống."

   Trong thùng nước kia trôi nổi dầu máy cùng giẻ lau, có trời mới biết có bao nhiêu vi khuẩn, nếu như cứ như vậy bị đổ ập xuống, vậy ai sẽ giúp hắn giặt bộ quần áo này.

   Triệu Cương thấy Tôn Tượng tỉnh, cũng là buông thùng nước xuống, cười nói: "Tiểu huynh đệ, biết mình chọc người nào không?"

   Tôn Tượng không có trả lời, nhìn xung quanh một chút. Nơi này hẳn là một cái nhà máy bỏ hoang nào đó, trên nóc nhà biến thành màu đen, treo thật dày mạng nhện, bốn ngọn đèn mờ nhạt được treo lên bởi vì điện áp bất ổn mà lúc sáng lúc tối.

   Toàn bộ nhà máy bị phong tỏa hoàn toàn, ngoại trừ một cái cửa kim loại nhỏ nơi xa, ngay cả cửa sổ thông gió ở phía trên cũng bị tấm ván gỗ đóng đinh bịt kín lại. Trên mặt đất, một vài máy móc cồng kềnh to to nhỏ nhỏ tán lạc, nhìn mức độ rỉ sét, đều đã rất cũ kỹ.

   Thứ duy nhất sạch sẽ, chính là chiếc ghế sắt mà Tôn Tượng đang ngồi, được hàn lung tung từ những thanh thép chữ L thô to mà thành, nhìn mười phần kiên cố. Cái ghế bởi vì thường xuyên sử dụng, cho nên vẫn được tẩy rửa, nhưng là tựa hồ vẫn còn để lại một chút vệt màu đỏ sậm ở các kẽ hở và góc, tản ra một cỗ mùi ngai ngái.

   Thật sự là một địa điểm tốt để hủy thi diệt tích a.

   Tôn Tượng giật giật, phát hiện cái ghế kim loại nặng nề đã bị hàn chết vào trên một tấm thép.

   Triệu Cương cười khẩy: "Tiểu huynh đệ, tiết kiệm khí lực đi, kẻo một lúc nữa ngươi muốn loạn cũng không được đâu!"

  "Lúc nào Thiệu Kim Ngôn đến?"Tôn Tượng hỏi một đằng, sắc mặt một nẻo, thái độ không khiếp đảm, cũng không phách lối, giống như đang hỏi mấy giờ rồi.

   Tôn là một người chán ghét phiền phức, chán ghét lây nhây dài dòng, hắn chỉ thích một lần duy nhất giải quyết xong tất cả mọi chuyện. Nếu như Thiệu Kim Ngôn có thể kịp thời đuổi tới, vậy thì quá tốt rồi, Tôn đại chưởng môn liền có thể một lần duy nhất giết sạch hết thảy mọi người, sau đó phủi mông về nhà đi ngủ.

   Đây chính là nguyên nhân vì cái gì mấy tên Triệu Cương này có thể sống đến hiện tại, Tôn Tượng cũng không muốn trước giết một trận, sau đó nhàm chán ngồi đợi Thiệu Kim Ngôn đưa tới cửa, rồi lại giết một trận.

   Làm như vậy sẽ khiến cho mình giống như ma vương.

   Mà Triệu Cương hiển nhiên không biết ý nghĩ trong đầu Tôn Tượng, hắn cười ha ha một tiếng, tán dương:

  "Tiểu huynh đệ, thật can đảm!"

   Triệu Cương chỉ thích loại xương cứng như vậy, nếu như vừa đi lên đối phương đã bị dọa đến tè ra quần, sẽ để cho Triệu Cương mất đi rất nhiều niềm vui thú. Hắn thích nhất chậm rãi tra tấn người, để một hán tử thẳng thắn cương nghị quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cầu chết nhanh, đó là một công việc phi thường thú vị.

   Hắn làm việc như vậy đã tương đối thành thục. Một tiểu đệ hiểu ý liền mang thùng dụng cụ lên cho Triệu Cương, sau đó lấy một cái ghế ngồi tại đối diện Tôn Tượng.

   Chỉ thấy hắn lấy dụng cụ trong hộp ra, sau đó chậm rãi bày từng kiện ở trên mặt bàn trước mặt Tôn Tượng.

   Đầu tiên là một cái cưa, răng cưa đã rỉ sét. Trên lưỡi cưa còn có một số vết bẩn màu đen, nghĩ qua liền biết từ đâu mà vết.

   Triệu Cương vừa đi vừa vuốt vuốt cái cưa, cố ý để Tôn Tượng thấy rõ ràng, sau đó giả bộ như rất thất vọng lắc đầu, nói: "Cái cưa này đã rỉ quá rồi, chờ một lúc cưa xương cốt khả năng sẽ không quá lưu loát, có gì tiểu huynh đệ tha thứ a!"

   Sau đó lại rút ra một con dao mổ sáng bóng, cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi là người có phúc khí a. Nhìn con dao này xem, sáng bóng, một hồi rạch bụng sẽ rất trơn tru, lướt một phát là xong, sẽ không có cảm giác đau đớn."

   Một kiện lại một kiện công cụ tội ác được đặt lên mặt bàn, Triệu Cương nói rõ tác dụng của từng cái cho Tôn Tượng. Hắn làm như vậy, tự nhiên có mục đích, là vì gia tăng bầu không khí kinh khủng.

   Đã rất nhiều người chêu chọc người của tập đoàn Thiệu thị, lúc tiến vào vẫn là một bộ dáng thấy chết không sờn. Nhưng là chỉ cần Triệu Cương đem từng loại đồ vật bày ra như thế này, còn không cần động thủ, tâm lý tên nào cũng sụp đổ, dọa cho nước tiểu chảy ra quần.

Bạn đang đọc Tu Chân Giả Cuối Cùng Tại Địa Cầu của Meo Thần Trảo Trảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gietkochet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.