Sống lại!
Chương41:
Sau một hồi thở hổn hển mới đem những chuyện đã trải qua nói cho Tôn Tượng nghe, nói xong lời cuối cùng, nước mắt ủy khuất mới bắt đầu chào ra trong hốc mắt.
Nàng vẫn một nữ hài tử đáng yêu chưa tới hai mươi tuổi, độc thân mạo hiểm cứu người như thế, còn không phải bởi vì Tôn Tượng không nghe lời, nhất định phải đi cái nơi Hoài Nguyệt Lâu không đứng đắn kia sao. Quả nhiên nam nhân đều không phải vật gì tốt!
"Những người bắt cóc anh đâu?"Du Tiếu Nguyệt trừng mắt nhìn Tôn Tượng.
"Bọn họ ở bên trong nghỉ ngơi."Tôn Tượng cười ha hả, hỏi ngược lại, "Nguy hiểm như vậy, tại sao cô lại muốn cứu tôi?"
Du Tiếu Nguyệt lớn tiếng quát lớn: "Không cứu để anh chịu chết a?! Hơn nữa từ khi bà nội gặp anh cũng rất vui vẻ, anh mà mất bà nội sẽ lại buồn. Hơn nữa......"
Du đại tiểu thư chọc chọc ngón tay, chột dạ nói bổ sung: "Mà lại, chuyện của Thiệu Kim Ngôn, cũng coi như tôi là người lôi anh xuống nước, cho nên nói đến cùng, đây là lỗi của tôi, tôi có trách nhiệm bảo hộ anh."
"Bảo hộ tôi? Ha ha ha!"
Tôn Tượng nghe vậy, ngửa mặt lên trời cười to.
"Này! Có phải anh đang cười nhạo tôi không biết tự lượng sức mình hay không?"
"Cũng không có."Tôn Tượng ngưng cười, ôn hòa nói, "Tiếu Nguyệt, cám ơn cô. Chỉ là lần thứ nhất được người khác bảo hộ, cảm giác có chút kỳ diệu."
Hai người vừa nói vừa hướng ra ngoài đường nhỏ bìa rừng, xe của Du Tiếu Nguyệt đậu ở chỗ đó. Kết quả đến lúc đó nhìn thấy xe của Thiệu Kim Ngôn cũng đậu ở chỗ đó, mấy tên hộ vệ áo đen cũng đang vây quanh.
Kim ngôn thiếu gia giơ cách tay băng thạch cao của mình, ngẩn người đứng ở nơi đó nhìn xem nhà kho bị thiêu đốt, thẳng đến khi Tôn Tượng đi đến trước người mới thức tỉnh.
"Triệu Cương đâu?"
Quả nhiên là tên phế vật chính cống, Tôn Tượng khỏe mạnh đi tới, vậy không phải Triệu Cương đã bị xử lý sao. Lúc này Thiệu Kim Ngôn cũng không chạy trốn, thế mà chất vấn hỏi Triệu Cương.
Tôn Tượng lâm vào tình thế khó xử, hắn muốn lập tức đem tên cặn bã này làm thịt rồi, lại lo lắng Du Tiếu Nguyệt không quen nhìn cảnh tượng máu me.
"Triệu Cương a..."Tôn Tượng do do dự dự trả lời, "Tình huống của hắn tương đối phức tạp......"
Nói đến một nửa Tôn Tượng ngậm miệng lại, bởi vì đã không có gì để giải thích.
Lúc này trên đường nhỏ, Triệu Cương bắt chước côn trùng, cái mông không ngừng vểnh lên ủi tới vểnh lên ủi tới.
"Triệu Cương, ngươi đang làm cái trò thần kinh gì đây?!"
Thiệu Kim Ngôn chửi ầm lên, một cước đem Triệu Cương đá ngã lăn.
Triệu Cương lăn tròn trên mặt đất vài vòng mới khôi phục cân bằng, ngóc đầu lên hung ác quát Thiệu Kim Ngôn: "Lăn! Lão tử là một con sâu róm!"
Sau đó tiếp tục chậm rãi ung dung ủi đến chỗ đồng cỏ, từng ngụm từng ngụm nhai cỏ xanh.
Cường thế sáp nhập vào sâu róm Triệu Cương, bất tri bất giác trở thành nhân vật chính. Lúc này vô luận Tôn Tượng, Du Tiếu Nguyệt, Thiệu Kim Ngôn vẫn là đám bảo tiêu thùng cơm kia, không thể không dưới dâm uy của sâu róm Triệu Cương biến thành vai phụ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bầu không khí trở nên xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể tan tác như chim muông. Về phần chưa hết ân oán, vẫn là đợi ngày sau hãy nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chu Thanh Tuyết do dự tại đứng tại trung tâm thành phố.
Tối hôm qua sau khi Tôn Tượng uống xong ly rượu, Triệu Cương liền mang theo mấy người khiêng hắn đi. Du Hướng Thần gọi điện thoại cho Thiệu Kim Ngôn xong cũng rời đi.
Tựa hồ ban quản lý cũng nói cái gì đó với nàng, nhưng là nàng không có nghe lọt. Chẳng biết tại sao, trong đầu của nàng đều chỉ vang vọng một câu lặp đi lặp lại:
Vậy cô liền hát cho những người kia đi, những người mà thích nghe cô hát đó.
Đây là câu nói cuối cùng mà vị Tôn tiên sinh kia nói với nàng, tựa hồ rất đơn giản, nhưng lại tựa hồ rất huyền ảo, để nàng hồn bay phách tán.
Nàng đi ra Hoài Nguyệt Lâu, đi ra cái chỗ ngợp trong vàng son này. Nàng đi qua những con phố với ánh đèn neon chói lọi, đi qua khu phố ẩm thực với những quán thịt nướng đầy ắp bên đường.
"Chu Thanh Tuyết!"
Tựa hồ có người nhận ra nàng, thét lên, nàng không có nghe thấy, không có trông thấy.
Lúc này bầu trời trên đỉnh đầu đã tối hẳn, đó không chỉ có là ban đêm hắc ám, phảng phất còn có tầng mây cực thấp, đặt ở trên không tòa thành phố xa họa trụy lạc này, sau đó dần dần hiện lên, bao phủ lấy toàn bộ bầu trời. Nhưng là, bởi vì mặt trăng trên bầu trời vẫn còn dữ lại một tia ánh sáng, mây bay đóa đóa, tại bầu trời tạo thành một loại mái vòm trắng sữa, một tia ánh sáng nhạt nhòa phản chiếu xuống từ trên đỉnh.
Bởi vậy mặt đất lộ ra hơi sáng một chút, phát triển trái ngược với bầu trời, những cục đá nhỏ kéo ra bóng đen thật dài. Đây là một loại cảnh sắc âm trầm đặc biệt, những bóng người thấp bé, gầy gò cơ đơn kia được tôn lên bởi hắc ám chân trời, mơ hồ khó phân biệt, sắc như tro tàn. Tất cả đều ghê tởm, tầm thường, ảm đạm, không có ý nghĩa. Tại hai bên đường rộng lớn, tất cả đều trống không. Một trận gió bấc lạnh buốt thổi tới, khiến đồ vật bốn phía nàng đều bày biện ra cảnh tượng sầu thảm. Cây cao cây thấp, cành khô đong đưa, mang theo một loại phẫn nộ không thể tưởng tượng nổi, phảng phất muốn đe dọa đuổi đánh người nào đó.
Truyện Tu Chân Giả Cuối Cùng Tại Địa Cầu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | gietkochet |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |