Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trao đổi

Tiểu thuyết gốc · 1246 chữ

Trần Linh không nhanh không chậm, để điếu thuốc lên bàn, hai mắt cũng không thèm nhìn tới, khẽ liếc nhìn mấy thứ đồ trước nay cũng chưa từng thấy qua của Dương Tấn.

"A, đúng là vật này, cái này,.. Trân huynh vì sao gọi là điếu thuốc?" Dương Tấn tiếp lấy bằng hai tay, đưa lên mắt xoay tới xoay lui hỏi.

"Cũng không biết nói sao với Dương huynh, điếu thuốc này có nguồn gốc từ một loại thảo dược, có một chút tác dụng dưỡng thần, được ta làm ra để hút trực tiếp vào trong cơ thể, rất có ích cho việc tu luyện". Trần Linh nhìn đối phương quan tâm, lúc này cũng không ngại giới thiệu cao cho điếu thuốc của mình.

"A,.. đúng như ta nghĩ, bất quá Trần huynh có thể cho ta biết được làm từ loại thảo dược nào và cách làm ra như thế nào được không?" Dương Tấn cũng không bất ngờ, lại nhìn về phía Trần Linh, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.

Trần Linh suy nghĩ một chút, nói:"Cũng không giấu gì Dương huynh, dược liệu chính là Túc Yên Cúc, còn cách làm thì thập phần phức tạp, là công thức ở một địa phương ta ngẫu nhiên biết được trong lúc đi du lịch".

"Túc Yên Cúc sao? Chẳng lẽ là Yên Cúc Thảo..?" thấy Trần Linh không nói rõ nguồn gốc, Dương Tấn cũng không hỏi thêm lại lầm bầm trong miệng tựa hồ như suy nghĩ.

"Bất quá, công dụng của điếu thuốc này cũng chưa rõ ràng, không biết Trần huynh có thể hay không...?" Khoảng thời gian mười cái hô hấp, Dương Tấn chau mày tỏ vẻ băng khoăng hướng về phía Trần Linh hỏi.

"Dương huynh cứ tự nhiên dùng thử đừng ngại, tuy nhiên ta cũng nói thẳng không phải ai cũng dùng thông thạo được". Trần Linh cũng không suy nghĩ nhiều trả lời, dù sao số lượng điếu thuốc bằng Túc Yên Cúc hắn đang có cũng rất dồi dào.

"Tốt, nơi này cũng không phải nơi nói chuyện, hay là tìm một chỗ kín đáo, huynh hướng dẫn ta thử một chút cũng không muộn." Trung niên nho sinh nghe lời của Trần Linh, khoé miệng lộ ra nụ cười.

Không bao lâu sau, hai người được tiểu nhị dẫn lên một căn phòng khách ở quán.

"Không còn việc của ngươi nữa, cầm lấy."

Dương Tấn ném cho tiểu nhị một nén bạc vụn, tiểu nhị tỏ vẻ mừng rỡ, cung kính lui ra không quên đóng cửa lại.

"Được rồi, bây giờ phiền Trần huynh chỉ điểm cho ta một chút cách dùng điếu thuốc này."

Dương Tấn quay về phía Trần Linh, hai mắt lộ vẻ chờ mong.

"Cũng không có gì phức tạp, đầu tiên cứ ngậm vào miệng đốt lên đã." Hai mắt Trần Linh nhấp nháy, thần sắc thì bình thản nói với trung niên thư sinh.

"À,.." Dương Tấn cũng hành động theo lời Trần Linh ngậm lên miệng, tuy nhiên khi Trần Linh đang loay hoay tìm mồi lửa trên người, một âm thanh nho nhỏ quen thuộc phát lên.

"Phực"

Trần Linh xoay đầu nhìn, vậy mà không biết từ đâu, một ngọn lửa lớn chừng cái chén trà xuất hiện trong lòng bàn tay của Dương Tấn.

Trần Linh hai mắt trợn tròn nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay trung niên thư sinh, suýt chút nữa miệng không kìm được mà thốt ra kinh ngạc.

Dương Tấn cũng không thấy cử chỉ của Trần Linh, chăm chú đưa ngọn lửa lên điếu thuốc từng chút một.

"Ây, cũng không phải hơ cả điếu thuốc như vậy, Dương đạo hữu chỉ đốt đầu ở ngoài của điếu thuốc thôi." Thấy cử động thô kệch của người trước mặt, Trần Linh cuối cùng cũng khôi phục được bình tĩnh nói.

Dương Tấn nhìn về phía Trần Linh một cái, miệng ngậm điếu thuốc cũng nhếch lên một nụ cười gượng gạo.

"Đúng đúng, lúc này thì hút vào như lúc thổ nạp, bất quá là bằng miệng". Trần Linh mỉm cười đứng một bên nói.

"Hặc hặc, hụ". Trung niên nho sinh tựa hồ chưa thích ứng, ho khẽ vài tiếng trong cổ họng, tuy nhiên cũng cố kìm xuống, hai mắt thì đỏ lên sòng sọc, khói phun ra theo từng tiếng ho.

Trần Linh cũng không ngạc nhiên, như là đã thấy qua điều này vài lần, thần sắc bình thường im lặng nhìn trung niên nho sinh.

Khi đã bình ổn trở lại, trung niên nho sinh lại đứng im nhắm mắt điều tức hơi thở.

Trần Linh lúc này càng chăm chú nhìn về phía trung niên nho sinh.

Khoảng thời gian một chén trà, trung niên nho sinh mở mắt kinh ngạc không thôi, lúc nãy linh khí trong người y nhộn nhạo một hồi, bất quá khi điều tức xong lại thấy quả nhiên linh khí trong cơ thể có tăng lên một ít, tinh thần lúc này lại minh mẫn thêm ra.

"Quả thật có tác dụng tinh tiến tu vi, tuy có hơi khó khăn khi dùng một chút, Trần huynh không biết trên người huynh còn bao nhiêu điếu thuốc, tại hạ nguyện ý đổi hết." Dương Tấn nhìn về phía Trần Linh chắp tay, hai mắt lộ ra vẻ mong chờ.

Trần Linh khẽ giật mình, nhìn cử động và lời nói của đối phương, không ngờ điếu thuốc có tác dụng nhiều như vậy, thuốc này với hắn đã không còn nhiều hiệu dụng cho việc tu luyện, chỉ là để giải toả một chút mà thôi.

Trần Linh cũng không biết, trong tu tiên giới thủ đoạn tinh tiến tu vi ngoài khổ tu công pháp, thì chẳng có bao nhiêu. Thật ra trung niên nho sinh khi hút thuốc thì tác dụng so với Trần Linh cũng không hơn kém là bao. Nhưng y biết tầm quan trọng của vật phẩm giúp tăng tiến tu vi nên thất thố bày ra bộ dạng như vậy.

Trần Linh nhìn đối phương như vậy, tỏ vẻ đắn đo suy nghĩ.

Dương Tấn vội lấy từ trong áo, ngoài mấy món đồ vật khi nãy, trên bàn còn nhiều ra thêm một tấm giấy phù, tuy nhiên hoa văn trên đó lại lấp lánh ánh sáng, không như những tấm giấy khác nhìn như vật chết.

"Haiz, tuy trên người của ta cũng không còn nhiều, nhưng Dương huynh từ nãy đến giờ giải thích cho ta nhiều như vậy, lại có lòng như vậy ta từ chối cũng không hay cho lắm." Trần Linh lộ vẻ buồn bã.

"Tốt, vậy bây giờ ta tính đến chuyện trao đổi, yên tâm đồ ta mang tới tuyệt sẽ không phụ lòng Trần huynh". Trung niên nho sinh cũng không nhìn Trần Linh, lại đưa lên hút một hơi điếu thuốc vẫn đang cháy, miệng vui vẻ nói.

"Vậy hiện tại cũng nên nói tới mấy món đồ ở đây của Dương huynh rồi." Trong đầu Trần Linh thập phần tò mò và mong đợi với những vật phẩm hắn nghĩ là của tiên gia sử dụng, đầu thì miên mang hình ảnh ngọn lửa cháy trên tay của trung niên nho sinh.

"Tu luyện trường sinh thuật quả thật có thể hô phong hoán vũ như tiên nhân trong truyền thuyết sao?"

Bạn đang đọc Tu chân khi 80 tuổi sáng tác bởi ônggiàKhánh

Truyện Tu chân khi 80 tuổi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ônggiàKhánh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.