Có thể nói (2)
Cứ như vậy qua vài ngày, Tử Mộc Hương cũng không có dấu hiệu nảy mầm, nàng lúc này mới có chút luống cuống. Hiện tại cách thời gian nộp lên dược tài vừa vặn còn hơn 20 ngày, vừa vặn đủ chu kỳ phát triển của Tử Mộc Hương, nếu như sau này còn không đâm chồi thì không kịp. Nếu như không hoàn thành sẽ bị xử phạt, Tô Đình Vân biết, xử phạt nơi này cũng sẽ không phải là không hoàn thành được tay chân làm việc đơn giản như vậy. Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của nữ tu bên kia là biết...
Tuy rằng nàng là do Linh Ngộ chân nhân đưa tới, nhưng vị Đan dược đại sư kia quy củ nghiêm khắc, tính tình lại nóng nảy, có nể mặt Linh Ngộ chân nhân hay không còn chưa biết, huống chi, không chừng chính là Linh Ngộ chân nhân kia cố ý để nàng chịu khổ. Tô Đình Vân trong lòng sốt ruột, buổi tối cũng không về các lâu nghỉ ngơi, mà giống như người trung niên kia ở luôn trong ruộng.
Nàng không tìm được Tống quản sự, tự nhiên không kiếm được thứ gì như chiếu, Tô Đình Vân liền nhặt mấy tấm ván gỗ và lá khô, dựng một cái giường đơn sơ bên bờ ruộng nằm tạm, trước khi ngủ còn phải hát một khúc hát ru cho những hạt giống này, lúc này mới trằn trọc đi vào giấc ngủ. Đêm hôm đó, loại cảm giác thần thức siêu thoát khỏi cơ thể lại xuất hiện.
Tô Đình Vân cảm thấy mình bay ra khỏi thân thể, nàng có thể nhìn thấy lão nhân nằm thẳng trên đống cỏ, hai tay ngay ngắn đặt trên bụng, đó là thói quen ngủ trước kia của nàng, lúc này nhìn thế nào cũng thấy quái dị, giống như cương thi nữ ngàn năm nằm trong quan tài trong phim ma vậy...
Giống như lần trước, Tô Đình Vân nhìn xa hơn rất nhiều, những linh điền ở phụ cận đều thu hết vào mắt nàng, mà điều khiến nàng kinh ngạc nhất chính là, nàng vốn tưởng rằng bên cạnh ruộng của mình chính là vách núi, lại không ngờ, nàng nhìn thấy một trận pháp.
Trận pháp bên kia là cái gì? Trong đầu vừa nghĩ tới ý nghĩ này, "con mắt" của Tô Đình Vân cũng nhìn sang, nàng vẫn nhìn thấy dược điền, chẳng qua dược thảo trong này nàng đều không nhận ra, xem ra là dược thảo trung cao phẩm.
Bên cạnh dược điền có một dãy nhà trúc, bên ngoài nhà trúc như phủ một tầng sương mù, nàng làm thế nào cũng không nhìn rõ bên trong rốt cuộc là dạng gì, cuối cùng, Tô Đình Vân vẫn là từ bỏ. Nàng thu hồi "ánh mắt", đem lực chú ý đặt lên chính sự.
Vì sao Tử Mộc Hương không nảy mầm?
Nàng có thể nhìn thấy trong hạt giống rốt cuộc xảy ra vấn đề gì không?
Tầm mắt Tô Đình Vân xuyên thấu qua thổ nhưỡng, nhìn thấy một hạt giống Tử Mộc Hương, nàng ngưng thần đánh giá, nhưng vào lúc này, nghe được một thanh âm yếu ớt, "Đói."
Đói???
"Đói, đói, đói..."
"Khát, khát, khát..."
Tin tức mãnh liệt này lập tức tràn vào trong đầu Tô Đình Vân, nàng chỉ cảm thấy đầu óc như bị ai đó dùng gạch đập mạnh một cái, đau đến mức đầu váng mắt hoa hận không thể ôm đầu khóc rống! Tô Đình Vân lập tức bừng tỉnh, bởi vì động tác ngồi dậy quá lớn, nàng lập tức đè sập cái giường gỗ đơn giản dựng lên, cả người trực tiếp ngã xuống ruộng, còn lăn hai vòng mới dừng lại...
Tô Đình Vân: "..."
Ngưu Hàn Sơn bị động tĩnh của nàng làm kinh động khóe miệng giật giật, trong lòng cảm thấy lão thái bà này thật sự là hết chỗ nói rồi.
Tô Đình Vân tỉnh lại không để ý đau đớn, vội vàng vận chuyển Linh Tê quyết lại thử câu thông một lần, lần này, nàng rõ ràng cảm nhận được Tử Mộc Hương cầu xin, chúng nó đói khát...
Nói cách khác, nước tưới quá ít, chúng nó không uống đủ, cho nên không thể nảy mầm. Tô Đình Vân nghiêm khắc dựa theo yêu cầu trên đồ án thực vật mà chấp hành, nàng không hề lười biếng, vậy vấn đề nằm ở đâu?
Nàng thi triển Xuân Phong Hóa Vũ quyết xem lượng nước cũng không chênh lệch với Ngưu Hàn Sơn bên cạnh, Tô Đình Vân cẩn thận nghĩ nghĩ, chẳng lẽ tu vi nàng thấp, linh khí ít, tất cả mưa xuân hóa thành mưa rơi linh khí không đủ, cho nên không đạt tới yêu cầu của Tử Mộc Hương.
Thôi, đành liều vậy. Tô Đình Vân nghĩ tới đây, vội vàng thi triển Xuân Phong Hóa Vũ quyết, nàng cũng không phải một mực rót nước, mà là vừa nghe theo lời kể của Tử Mộc Hương vừa tưới nước, kết quả liên tiếp thi triển ba lượt Xuân Phong Hóa Vũ quyết chúng nó mới nói no, mệt đến chân Tô Đình Vân như nhũn ra, suýt nữa nằm rạp xuống đất.
Linh khí trong cơ thể bị rút sạch khi thi triển pháp quyết, thì ra thân thể lại mỏi mệt như vậy, Tô Đình Vân lĩnh giáo một lần, thầm nghĩ sau này mình nhất định phải lượng sức mà làm.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |