Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Già mà lẩm cẩm

Phiên bản Dịch · 976 chữ

Phàm nhân bình thường cả đời đều chưa từng bay lên trời, cách mặt đất vạn trượng, sợ là sợ đến vỡ mật, ngay cả các nàng lúc mới ngự kiếm phi hành, cũng là chân như nhũn ra, lại không nghĩ rằng, một lão phụ nông thôn như vậy, cũng có thể khí định thần nhàn ngồi ở trên không trung vạn trượng.

"A, tướng công phái các ngươi tới đón ta, ta tự nhiên là vạn phần yên tâm." Tô Đình Vân cũng cười trả lời.

Tính mạng của gia đình ta đều đặt trên người các ngươi, nếu xảy ra chuyện, các ngươi cũng không thoát khỏi liên quan đi.

"Đó là tự nhiên. Chúng ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng tin của chân nhân." Sở Linh khô quắt trả lời một câu rồi không nói gì nữa, không khí trên pháp khí phi hành liền nặng nề xuống. Nàng không biết thái độ của chân nhân đối với thê tử kết tóc này rốt cuộc như thế nào, trước mắt tự nhiên cũng sẽ không thật sự đắc tội người ta.

Chỉ là một lão thái bà vừa già vừa xấu như vậy, chân nhân sẽ không thật sự muốn nối lại tiền duyên với bà ta chứ?

Bốn người một đường không nói chuyện, lại bay nửa ngày, Tô Đình Vân cảm thấy mình thật sự đói đến có chút chịu không nổi. Ba nữ tiên này nói Tu Chân giới cái gì cũng có, đồ vật nàng mang qua đều không có bất kỳ tác dụng gì, cho nên bọn họ chỉ chuẩn bị cho Tô Đình Vân một bộ quần áo thay đổi, những thứ khác cũng không mang, vẫn là nàng vụng trộm giấu một hộp châu báu cùng bánh ngọt trong bao quần áo, hôm nay bánh ngọt đã ăn xong, còn chưa có dấu hiệu tới, phía dưới là biển rộng mênh mông bát ngát, căn bản không có người ở, tự nhiên càng không có chỗ để dừng chân nghỉ ngơi.

Nghe được trong bụng Tô Đình Vân phát ra tiếng ục ục, ba nữ tu cũng nhịn không được cười, "Thật có lỗi, chúng ta sớm đã Ích Cốc nhiều năm, không ăn thức ăn, cho nên không có chuẩn bị đồ ăn cho phàm nhân. Còn một ngày nữa là đến Vô Lượng Sơn, Tô phu nhân hãy ráng chịu đựng một chút."

Tô Đình Vân: "..."

Trong lòng Tô Đình Vân hận không thể chửi thề, ba người này chính là cố ý đến trêu chọc nàng, trước đó bọn họ còn chuẩn bị thức ăn cùng thật nhiều đồ vật, các nàng lại nói Tu Chân giới cái gì cũng có, để cái gì cũng không mang, hiện tại thì sao, lại còn nói ăn cũng không có, muốn bỏ đói nàng hai ngày.

Một lão già bảy mươi tuổi, sao có thể chịu được giày vò như vậy, Tô Đình Vân lúc này tuy rằng tức giận, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, bởi vì nàng cảm thấy ba nữ tu này dám đối với nàng như vậy, chỉ sợ vị tướng công kia cũng không coi trọng thê tử này bao nhiêu, không chừng chính là tâm huyết dâng trào nhớ tới mình ở thế gian còn có một đoạn tình duyên, muốn vung kiếm chém một cái, hiện tại mạng già của nàng đều ở trong tay người khác, vẫn là tạm thời chịu đựng, đi một bước tính một bước.

May mà bình thường lão thái thái ăn nhiều thịt cá, mỡ chất thành đống, Tô Đình Vân cũng chịu đựng được, chỉ là khi đến Vô Lượng Sơn, chân bà đã mềm nhũn, ngay cả sức lực để di chuyển cũng không có. Cố tình Vô Lượng Sơn này lại có một cái thang cao chót vót, cộng thêm quy củ lần đầu tiên lên núi phải đi từng bước một, Tô Đình Vân cảm thấy mình muốn chết rồi.

Bây giờ nàng là lão nhân bảy mươi tuổi!

Nàng còn đói bụng hai ngày không ăn gì!

Để nàng leo lên như vậy, nàng leo không phải Vô Lượng Sơn, mà là Đoạn Đầu Đài đường Hoàng Tuyền! Tô Đình Vân vốn là cố gắng vực dậy tinh thần đứng đấy, lúc này nhìn thấy cầu thang vạn bước cùng ba nữ tu mặt lộ mỉm cười, nàng liếc mắt, trực tiếp ngã xuống bên thềm đá, chỉ kém miệng phun bọt mép, hai chân đạp một cái, cứ như vậy thẳng tắp đi báo cáo với Diêm Vương Gia.

"Sư tỷ, nàng..."

"Nơi này là chân núi Vô Lượng Sơn, đừng để xảy ra sơ suất gì."

Tô Đình Vân nhắm mắt lại, tuy nàng không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng cảm thấy có người đút gì đó vào miệng nàng, chất lỏng đó trượt vào cổ họng, Tô Đình Vân cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, như có dòng nước ấm chảy khắp tứ chi, khiến mệt mỏi quanh người nàng biến mất, bụng không còn trống rỗng, dạ dày trống rỗng cũng được tẩm bổ, tinh thần phấn chấn hơn nhiều.

Mẹ kiếp, có đồ tốt như vậy mà không cho nàng, phải đợi đến khi nàng chịu không nổi giả chết mới lấy ra.

"Tô phu nhân, hiện tại cảm giác thế nào?" Tu sĩ thần thức nhạy cảm, Tô Đình Vân vốn suy yếu nên giả vờ ngất có thể giấu được nhất thời, hiện tại tinh thần nàng tốt rồi, tự nhiên không giấu được ba nữ tu kia, các nàng cũng không phải hỏi thăm đã tỉnh chưa, mà là trực tiếp hỏi nàng cảm giác thế nào.

Tô Đình Vân chỉ có thể mở mắt nói: "Thoải mái hơn nhiều."

Bạn đang đọc Tu Chân Thượng Tiên [Dịch] của Định Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.