Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch thông ~

Phiên bản Dịch · 1242 chữ

"Được được được, vậy ta nói vài lời hay, ví dụ như để hắn có thể gặp được một đồng đội siêu mạnh trong nhiệm vụ tân thủ, ôm đùi đối phương đạt được thông quan hoàn mỹ gì đó..."

Ngũ Hoa: "..."

Mặc dù để tránh gặp phải phiền phức không đáng có, mà trong báo cáo cố ý che giấu sự tồn tại của người chơi kia, nhưng bất kể nói thế nào đối phương cứu bọn họ cũng là một sự thật.

Cho nên trước khi nhiệm vụ lần này kết thúc rời khỏi trường học, Ngũ Hoa vẫn cố ý đến phòng cho thuê của đối phương để thăm hỏi đối phương.

"Hả? Đến rồi à? Ngồi đi."

Dường như không hề cảm thấy bất ngờ với việc anh đến, sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của mình để cho mình vào nhà, đối phương tùy ý chỉ chỉ vào sô pha bên kia.

... Cư nhiên lại ở trong một nơi đơn sơ như vậy sao?

Trong lòng cảm thán một chút sự khiêm tốn của đối phương, ngồi xuống ghế sô pha, Ngũ Hoa dẫn đầu mở miệng nói, thật ra tổng thể mà nói, lời của hắn cũng chỉ có hai ba dạng như vậy.

Đối phương biểu đạt cảm tạ vì đã cứu mình, chủ động phóng thích thiện ý, cùng với hy vọng kết một thiện duyên với đối phương, đến cuối cùng, Ngũ Hoa còn chủ động đặt một tấm thẻ ngân hàng không ký tên lên trên bàn.

"... Bất kể nói thế nào, các hạ cứu chúng ta cũng là một sự thật, trong tấm thẻ này có 100 vạn, xem như một chút tâm ý của cá nhân ta, kính xin các hạ nhất định phải nhận lấy."

"..."

Nhìn tấm thẻ ngân hàng trên bàn, Bạch Chỉ yên lặng nhấp một ngụm trà.

Sau khi trở thành người chơi, tiền bạc đối với người chơi mà nói thật sự không tính là gì, ở trên diễn đàn, có rất nhiều bài đăng thu mua tiền game với giá cao, giá tiền một trò chơi bị đẩy lên đến một ngàn tệ, một triệu tệ đổi thành tiền game mà nói cũng chỉ là một ngàn tiền game mà thôi, mà cái này cũng vẫn là có tiền mà không mua được, tiền trò chơi giao dịch trên thị trường vĩnh viễn ở trong trạng thái thiếu hàng.

Bạch Chỉ đoán chừng nếu mình treo hai thứ trong túi lên sàn đấu giá, dễ dàng bán mấy chục tỷ cũng không thành vấn đề... Đáng tiếc không thể giao dịch.

Nói đến, mình cứu đối phương một mạng, đối phương cho mình 100 vạn thật đúng là không tính là nhiều...

Hắn vốn tưởng rằng đối phương là thay thế phía chính phủ đến mời chào mình, ngay cả lời từ chối như thế nào hắn cũng đã sớm nghĩ kỹ, nhưng từ khi đối phương bắt đầu vào nhà, mỗi một câu nói của đối phương, mỗi một hành động đều vượt xa ngoài dự liệu của hắn... Cho nên rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu? Mình rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, liền mạc danh kỳ diệu bị đối phương não bổ thành một đại lão?

—— Lâm Hiểu Y vừa mới trở lại ký túc xá của mình hắt xì hơi một cái.

"Làm sao vậy? Đầu óc ngươi hẳn là không có bị sốt đến hỏng rồi chứ?"

Vừa vào cửa ký túc xá, Hạ Văn liền lo lắng dán mu bàn tay của mình lên trán của nàng.

"Lúc trước khi ta ra ngoài mua thuốc, bên tòa nhà dạy học hình như xảy ra một chuyện lớn, ngay cả cảnh sát cũng đến, cuối cùng xe cứu thương cũng gào thét đến, nghe nói hình như phòng thí nghiệm của trường học đã bị rò rỉ thuốc. À đúng rồi, ta còn nhìn thấy chân mệnh thiên tử của ngươi chậm rãi đi vào trong cửa hàng."

"Bạch Chỉ hắn đi làm gì?"

Bắt lấy bàn tay đang tác quái của Hạ Văn trên trán mình, nghe thấy câu cuối cùng này, ánh mắt Lâm Hiểu Y lập tức sáng lên.

"Hay cho Cẩu Tử nhà ngươi, quả nhiên ngươi thay đổi rồi!! Ngươi không quan tâm ta vì sao lại đi mua thuốc!!!"

Hạ Văn lập tức giận tím mặt.

"Ta thấy đầu óc ngươi bị sốt đến hỏng rồi, tên Bạch Chỉ kia rốt cuộc tốt ở chỗ nào? Bạn học của mình cả đám đều bị đưa lên xe cứu thương, cậu ta lại ung dung như không có việc gì mà trở về phòng thuê của mình, người lạnh lùng tâm địa như vậy cũng đáng để Cẩu Tử nhà ngươi để ý!?"

"Ngươi biết cái gì? Trên thế giới này ngươi không biết nhiều thứ, mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả, cũng không nên bị những tin đồn vỉa hè kia mê hoặc đôi mắt trí tuệ của ngươi."

Buông tay Hạ Văn ra, Lâm Hiểu Y hừ nhẹ một tiếng, sau đó hát nghêu ngao đi tìm tủ quần áo của mình.

"Tình huống cụ thể chút nữa ta sẽ nói rõ ràng với ngươi, dù sao lúc trước ta cũng đã nói với ngươi những chuyện kia, mặc dù nói ngươi không tin..."

"Chờ chút, bây giờ ngươi thay quần áo, lát nữa ngươi muốn đi làm gì?"

Chắn trước mặt Lâm Hiểu Y, Hạ Văn giống như rất sợ khuê mật nhà mình bị thiệt.

"Rất đơn giản, ta quyết định giữa trưa đi mời Bạch Chỉ ăn cơm!!"

Nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt Lâm Hiểu Y sục sôi ý chí chiến đấu.

"Dám yêu dám hận, chủ động xuất kích mới là phong cách của ta, ta nhất định phải đuổi theo Bạch Chỉ tới tay! Đó chính là chân mệnh thiên tử của ta!"

"... Ta cảm thấy ngươi thật sự điên rồi."

Ngồi phịch xuống giường, khóe miệng Hạ Văn giật giật kịch liệt.

"Nói thật, ta rất đề nghị ngươi đi xem Bác Sĩ tâm lý một chút, tốt nhất đi vào trong bệnh viện lớn cẩn thận kiểm tra một chút, bởi vì ta rất lo lắng cho ngươi."

"Hửm? Lo lắng cái gì?"

Vừa cầm một chiếc váy màu trắng lên ướm lên người mình, hoa khôi hơi kỳ quái quay đầu lại.

"Đây không phải là những nội dung cốt truyện thường có trên những cuốn sổ đó sao?"

Trịnh trọng giơ một ngón tay trước mặt mình, Hạ Văn vẻ mặt ngưng trọng.

"Nhân vật chính khổ sở theo đuổi hoa khôi mà không được, nhưng một ngày nào đó đột nhiên gặp kỳ ngộ, nắm giữ thuật thôi miên, thần không biết quỷ không hay thôi miên hoa khôi, sau đó để cho cô ta điên cuồng yêu mình, ở một số nơi hẻo lánh làm cái gì đó, để cô ta ngồi lên tự mình động..."

Một bộ quần áo nện thẳng vào đầu nàng.

Nhìn tấm thẻ ngân hàng có 100 vạn trước mặt mình, Bạch Chỉ không tự chủ được rơi vào trầm tư.

—— hắn vốn muốn từ chối, nhưng đối phương cho thật sự là quá nhiều.

"Từ giờ trở đi, ta cũng coi như là phú hào thân gia trăm vạn..."

Bạn đang đọc Tu La Tràng của người chơi của Thời Cửu Mệnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.